Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 473

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:13:57
Lượt xem: 46

Xuân Phong cẩn thận quan sát một lượt, trong này đều gần như bình thường, chỉ ngoại trừ đôi phu thê này, họ đối mặt với ôn dịch mà cũng không sợ hãi chút nào.

Hơn nữa quán trọ này chỉ có hai phu thê này kinh doanh, nhìn kĩ thì đây hẳn là đôi phu thê ân ái, giống như không có gì là không đúng.

Xuân Phong không nghĩ ra vấn đề thì liền không nghĩ nữa, vừa ăn cơm xong, nàng lập tức chuẩn bị vào thành.

Có điều, dường như lúc này cũng không tiện vào thành lắm, bởi vì ôn dịch cho nên toàn dân trong thành có bệnh đều không được ra vào.

Xuân Phong muốn vào trong, nhất định phải tiết lộ thân phận, nhưng e là dù có nói ra thân phận cũng chưa chắc có thể vào, ai biết được Bách Lý Mặc Thần có hạ mệnh lệnh đặc biệt nào không.

"Vương phi, chúng ta đi đâu vậy?" Lam Dịch đi theo Xuân Phong, y vốn tưởng vương phi sẽ vào thành từ cổng chính, kết quả lại thấy vương phi trực tiếp đi tới gốc cây lớn dưới chân tường thành.

"Vương phi, người muốn..." Lam Dịch nhìn đại thu kia liền biết Xuân Phong muốn làm gì.

"Hay là ngươi cứ ở ngoài đợi tin của ta đi!" Đột nhiên Xuân Phong quay lại nhìn Lam Dịch, nói.

Bởi vì chính Xuân Phong cũng không biết tình hình cụ thể bên trong, càng không biết lần này vào trong, nàng có sống sót trở ra được hay không, cho nên không muốn kéo thêm một người xuống nước.

"Vương phi, vương gia đã căn dặn thuộc hạ phải luôn theo sát bảo vệ người mà." Lam Dịch không do dự, trực tiếp quỳ xuống đất, nói.

Y xem lời của chủ tử là tất cả, bất kể khi nào được Vương gia căn dặn, y đều phải hoàn thành.

Y không đưa được vương phi quay về kinh thành đã là thất trách lớn nhất của y, nếu bây giờ lại để vương phi một mình đi mạo hiểm, vậy y sẽ thật sự không còn mặt mũi nào đến gặp vương gia nữa.

"..." Xuân Phong nhìn Lam Dịch với ánh mắt phức tạp, không nói gì nữa.

Sau khi quan sát địa hình xong, Xuân phong khẽ nâng người, nàng dễ dàng nhảy lên cây lớn để mượn lực, rồi thuận lợi nhảy vào trong thành.

Lam Dịch thấy vậy thì kinh ngạc, vương phi nhà hắn lại có thể tiến bộ thần tốc tới vậy, nhìn tư thế này đương nhiên không kém y là bao.

Phải biết tính tới hiện tại, vương phi chỉ mới luyện được vỏn vẹn vài tháng, còn y đã luyện không dưới mười năm.

Sau một lúc ngây người, Lam Dịch nhanh chóng đuổi theo Xuân Phong.

Bởi vì ôn dịch, thủ vệ trên tường thành đã khá buông lỏng cảnh giác, hai người vô cùng thuận lợi trà trộn vào thành.

Vào được bên trong thành, Xuân Phong không lập tức đi tìm Bách Lý Mặc Thần, mà đến khu bệnh lớn nhất trong thành trước.

Chỉ khi tới dó, Xuân Phong mới biết được rốt cuộc tình hình ôn dịch đã nghiêm trọng thế nào.

Xuân Phong lấy ra hai viên Bách Thanh Hoàn, nàng chia cho Lam Dịch một viên, mình tự nuốt một viên.

Tuy thứ thuốc này không thể hoàn toàn loại bỏ ôn dịch, nhưng cũng có tác dụng nhất định trong việc phòng ngừa.

Đi hết hai vòng, Xuân Phong mới có thể hiểu rõ ràng.

Hóa ra hai ngày đầu Diêu vương đến nơi này, tình hình ôn dịch đã được khống chế, chí ít là số người c.h.ế.t mỗi ngày không tiếp tục gia tăng.

Nhưng đến ngày thứ ba, hình hình lại đột ngột thay đổi, số người c.h.ế.t bất ngờ tăng vọt.

Hiện nay số người c.h.ế.t trong thành đã chiếm gần ba phần dân số, con số này thật sự quá đáng sợ rồi.

Chuyện này khó tránh khiến Xuân Phong nhớ về dịch bệnh Ebola kiếp trước, tỷ lệ tử vong cũng cao như vậy, thậm chí còn gây khủng hoảng toàn cầu.

Ôn dịch ở nơi này thật sự không mấy lạc quan, Xuân Phong đi kiểm tra sơ lược tình hình của mấy bệnh nhân.

Lúc này nàng phát hiện mức độ suy kiệt cơ thể của họ không giống nhau, người nhiễm sẽ theo độ suy kiệt của các cơ quan mà tiến dần về cái chết.

Thứ này y hệt dịch bệnh kiếp trước, rất giống!

Nhưng kiếp trước Xuân Phong không tận mắt chứng kiến sự tiếp xúc với virus đó, chỉ lên mạng tìm hiểu hoàn cảnh đại khái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-473.html.]

Có điều xét từ tình hình và nhiệt độ hiện tại của Bắc Cảnh, chắc hẳn không phải loại virus đó.

Nếu thật sự là virus đó thì nàng đành bất lực, trước khi Xuân Phong xuyên đến đây, các nhà khoa học vẫn chưa nghiên cứu được loại vắc-xin khắc chế được.

Huống chi về mặt phương tiện kỹ thuật ở xã hội cổ lạc hậu này kém xa hiện đại.

Xuân Phong đi sang mấy khu bệnh kế tiếp, nàng lại biết được số người bị lây nhiễm ở đây vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Thậm chí có những người chỉ ở nhà suốt ngày không ra khỏi cửa, cũng đã dần bị nhiễm.

Điều đó chứng tỏ tình trạng lây lan của bệnh dịch đang ngày càng nghiêm trọng hơn, đến những người bị cách ly cũng lần lượt bị lây nhiễm.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Thấy vậy, Xuân Phong nhíu chặt mày, nên làm gì bây giờ?

Khi Xuân Phong đang đi ngang một đoạn đường vắng tanh, đột nhiên từ đâu vọng lại tiếng kêu thảm thiết, thu hút sự chú ý của Xuân Phong.

"Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, con trai của ta!"

Xuân Phong tiến về hướng phát ra tiếng gào khóc đó, đập vào mắt nàng là một nữ nhân mặc bộ y phục cũ nát màu lam đậm, trong lòng đang ôm một bé trai khoảng mười tuổi, khóc lóc khổ sở đau đớn.

"Cho ta xem một chút." Xuân Phong lại gần ngồi xổm xuống, duỗi tay ra bắt mạch cho đứa trẻ.

"..." Nghe thấy có người nói chuyện, nữ nhân kia ngừng khóc, tràn đầy hy vọng ngẩng đầu dậy nhìn Xuân Phong.

Xuân Phong bắt mạch cho bé trai vô cùng gầy yếu này xong, sắc mặt càng trầm xuống.

Đứa trẻ này vốn dĩ yếu ớt hơn người thường mấy phần, lại bị nhiễm ôn dịch, hắn đương nhiên sẽ nhanh chóng suy yếu hơn người khác, đã đi rồi!

"Xin lỗi..." Xuân Phong cúi đầu, buồn bã nói.

"A.... Con của ta a!" Mẫu thân khóc gào lên đến 'tê tâm liệt phế', để con tra mất mạng còn đau đớn c.h.ế.t đi sống lại hơn cả đòi mạng nàng ta.

Xuân Phong nhìn nữ nhân đang đau đớn tột cùng trước mặt mình, chỉ có thể bó tay hết cách, một sinh mạng mới vừa nhỏ bé vừa non nớt cứ thế biến mất.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế, yếu đuối đến vậy. Nàng không khống chế được, nước mắt trong trẻo cứ tràn ra đến khóe mắt rồi rơi xuống.

"Chủ tử!" Lam Dịch cũng không nhịn được, hốc mắt đỏ au, cúi đầu nhìn Xuân Phong rồi gọi một tiếng.

"Đi thôi, đến huyện nha!" Xuân Phong thu nước mắt lại, ngửa đầu nói với Lam Dịch.

Tình hình hiện tại đã thế này, đám người Bách Lý Mặc Thần nhất định đang ở huyện nha, nàng muốn đến xem thử họ thế nào.

Cục diện như vậy, nàng sắp không chấp nhận được nữa rồi.

"Vâng!" Lam Dịch cung kính dẫn đường..

Phong Thành không được xem là lớn, rất nhanh hai người đã đến huyện nha.

Xuân Phong trực tiếp lấy ra ngọc bội mà Bách Lý Mặc Thần cho nàng, nhanh chóng được cho qua.

Đồng thời, thị vệ cũng chạy nhanh về phía hậu viện huyện nha để bẩm báo.

"Không phải ta đã bảo Lam Dịch đưa nàng về kinh rồi à?" Vừa nghe thị vệ nhắc đến vương phi, Bách Lý Mặc Thần vội bỏ đồ trong tay xuống, chạy nhanh đến tiền sảnh.

Bách Lý Mặc Thần còn vừa nói chuyện, vừa hung hăng nhìn Lam Dịch, dọa cho y rụt cổ lại.

"Là do ta kiên trì muốn tới, không liên quan gì đến hắn, đợi chuyện này kết thúc rồi hãy tính toán nợ của chúng ta, bây giờ chàng dẫn ta đi xem thành quả nghiên cứu của Du thần y đi."

Xuân Phong nhìn Bách Lý Mặc Thần bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, lạnh lùng nói.

Lam Dịch nhìn, đứng một bên âm thầm giơ ngón cái like cho vương phi, đúng là không cần khách khí gì cả.

Vương phi đây thật sự là khí chất ngời ngời mà, còn vênh váo hơn cả vương gia nhà ta, nhìn mà xem nét mặt lo lắng sợ hãi của vương gia...

Loading...