Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 472
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:13:55
Lượt xem: 37
Mấy ngày đi đường vội vàng vất vả, hai người Xuân Phong đến Phong Thành muộn năm ngày.
"Vương phi, chúng ta tới rồi, người có muốn vào thành luôn không?" Lam Dịch dừng xe, cung kính hỏi.
"Không, hôm nay chúng ta tạm thời ở bên ngoài thành đi!" Xuân Phong bình tĩnh nói vọng ra qua rèm cửa xe.
"Vâng!"
Mặc dù Lam Dịch rất tò mò nhưng vẫn làm theo sự sắp xếp của Vương phi!
Suốt dọc đường đi, bởi vì lo cho vương gia, vương phi lòng như lửa đốt mà chạy, sao giờ đến nơi rồi lại chậm chạp không vào thành?
Y không cho rằng vì vương phi sợ ôn dịch nên không dám vào thành.
"Chủ tử, phòng đã được sắp xếp xong rồi!" Lam Dịch tìm một quán trọ đơn giản, chọn một gian phòng tốt, sau đó quay lại báo với Xuân Phong đang ngồi trên xe ngựa.
Vì ôn dịch nên quán trọ đều vắng tanh, quán trọ bên ngoài thành vốn đã ít ỏi, muốn tìm được một quán trọ ổn thỏa cũng không dễ dàng.
"Ừm."
Xuân Phong nhẹ nhàng đáp lại sau đó từ từ vén rèm cửa bước xuống xe ngựa.
Chỉ nhìn thấy Xuân Phong mặc nam trang, trên người tràn ngập khí thế mạnh mẽ oai hùng đi đến.
Trên đường đi, Xuân Phong luôn mặc nam trang để thuận tiện cho việc đi lại.
"Xin chào khách quan, mời vào!" Chủ quán có hiểu biết lại có mắt nhìn, thấy khí chất, ăn mặc của Xuân Phong đã đoán được vị khách mới vào này không phải nhân vật đơn giản.
Hắn nhanh chóng bước tới, chào đón nhiệt tình.
Xuân Phong chỉ khẽ gật đầu rồi quan sát xung quanh, đánh giá quán trọ.
"Khách quan, ngài yên tâm. Chỗ của chúng tôi tuy nhỏ nhưng tuyệt đối sạch sẽ, ngài có thể yên tâm mà trọ lại."
Nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Xuân Phong, ông chủ vội vàng giải thích.
"Ừm!" Xuân Phong gật đầunhìn vào gian phòng thực sự khá sạch sẽ.
“Vị khách quan này, ta có một chuyện, không biết có nên nói hay không?” Sau khi đưa Xuân Phong vào phòng, ông chủ ngập ngừng nói.
"Ông chủ cứ nói!" Xuân Phong quay lại, mỉm cười nhìn chủ quán trọ.
"Khách quan, chắc ngài cũng đã nghe nói về ôn dịch trong thành rồi, lần này bệnh dịch thật sự rất khốc liệt, nếu không phải chuyện gì rất quan trọng, ngài tốt nhất đừng vào thành, kẻo lại mất mạng oan, không đáng."
Chủ quán trọ cau mày lắc đầu nói với hai chủ tớ Xuân Phong.
"Được, cảm ơn ông chủ đã có lòng nhắc nhở, chúng ta sẽ nhất định chú ý." Xuân Phong khẽ gật đầu, mỉm cười yêu cầu Lam Dịch thưởng cho chủ quán trọ một ít bạc, sau đó ra hiệu cho lão ta đi ra ngoài.
"Cái này, cảm ơn ngài, rất cảm ơn ngài. Nếu hai người có cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta!"
Ông chủ quán trọ được thưởng bạc, vui vẻ nói.
Quả nhiên dù ở bất cứ khi nào ở đâu, bạc vẫn luôn là thứ con người thích nhất!
"Chủ tử?" Ngay sau khi ông chủ quán trọ ra ngoài Lam Dịch thắc mắc hỏi.
Xuân Phong giơ tay ý muốn ngăn lại câu hỏi của y, chỉ nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay ngươi mệt mỏi rồi."
"...Vâng!" Lam Dịch do dự một lúc, sau đó gật đầu rời khỏi phòng.
Xuân Phong biết y muốn nói gì, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện đó.
Đúng như lời chủ quán trọ nói, ôn dịch trong thành đang khốc liệt vô cùng, vậy tại sao quán trọ này của ông ta lại tồn tại được đến giờ, nếu Xuân Phong đoán không sai, tất cả quán trọ trong thành đáng lẽ đều đang đóng cửa không tiếp khách.
Suy cho cùng, bây giờ là thời điểm bùng phát dịch bệnh, không ai biết người tiếp theo bước vào có phải là người đã nhiễm bệnh hay không.
Trong hoàn cảnh như vậy, quán trọ này vẫn hoạt động bình thường không khỏi khiến người khác nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-472.html.]
Bởi vì có rất nhiều điểm đáng nghi, Xuân Phong không chắc rằng còn điều gì ẩn giấu nữa hay không nên đành phải cắt ngang câu hỏi của Lam Dịch.
Dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng ăn tối xong, Xuân Phong vẫn có một giấc ngủ rất ngon.
Đi một chặn đường dài, không phải ai cũng chịu đựng được, nhất là xe ngựa xóc nảy, thật sự rất mệt mỏi.
Nếu Xuân Phong không đủ kiên trì, e rằng nàng đã bỏ cuộc giữa chừng.
"Chủ tử, ngài đã dậy chưa?" Lam Dịch đứng ở cửa phòng Xuân Phong nhẹ nhàng gõ cửa.
... Trong lúc nhất thời không có ai trả lời, Lam Dịch lại tiếp tục gõ cửa.
"Chủ tử? Đã đến giờ ăn sáng rồi!" Lam Dịch ngập ngừng hỏi.
Nếu như nàng còn không mở cửa, y đạp cửa xông vào!
... Không có một ai đáp lại.
"Chủ tử!"
“Ầm” một tiếng, Lam Dịch đá toang cánh cửa.
Nhưng trong phòng không có ai, chăn giường trên giường rất gọn gàng.
Lam Dịch thực sự hoảng sợ. Vương phi gặp phải chuyện gì rồi?
Xem ra đêm qua vương phi không ở đây.
"Ta ở đây!" Xuân Phong trong tay bưng một cái khay đựng mấy món điểm tâm ngon lành, vẻ mặt kỳ quái nhìn Lam Dịch.
"Chủ tử, ngài..." Lam Dịch xấu hổ sờ mũi nhìn điểm tâm trên tay Xuân Phong.
"Ta đang chuẩn bị ăn sáng. Dạo này đi đường xóc nảy, ta thấy khó chịu nên đi làm chút điểm tâm. Ngươi cũng đến ăn cùng đi, ta làm nhiều lắm."
Nói xong, Xuân Phong bưng khay bước vào phòng, khi ánh mắt chạm vào tấm cửa bị đá hỏng, nàng từ từ quay đầu lại.
"Lần sau đừng bạo lực như vậy! Tổn hại hình tượng của ngươi, sẽ không tìm được vợ đâu." Xuân Phong nhàn nhạt nhìn Lam Dịch nói.
"Hả? Vợ là gì?" Lam Dịch bối rối.
Tại sao y lại phải tìm vợ?
"Thuộc hạ nhớ kỹ rồi! Lam Dịch mặc dù không hiểu ý tứ trong lời nói của Xuân Phong, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng mà chủ tử, ngài... " Sau đó Lam Dịch vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm Xuân Phong, từ trên xuống dưới.
"Sao vậy, có chuyện gì à?" Xuân Phong thản nhiên hỏi, đặt khay trong tay xuống, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn, tùy tiện hỏi một câu.
“Sáng nay ngài mặc như thế này đi làm bữa sáng?” Lam Dịch trầm ngâm một lúc rồi nói.
Sáng sớm ngài ấy mặc nam trang vào phòng bếp nấu ăn, người khác có xem chủ tử của hắn là kẻ kỳ lạ không?
"Ừ, là mặc như thế này!" Xuân Phong tùy ý gật đầu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Thật ra, lúc sáng lúc nàng vào bếp đã nhớ ra điều này, nhưng chạy về thay đồ cũng không tiện.
Cũng may, vợ chủ quán trọ nhìn thấy Xuân Phong là một nam nhân, lại ở trong bếp nấu ăn nên nhiệt tình bước tới giúp nàng làm rất nhiều thức ăn.
Xuân Phong cũng vui vẻ ở một bên làm biếng, chỉ đứng cạnh hướng dẫn vợ ông chủ khách điếm làm, không cần động một ngón tay.
Bà chủ cũng là người giỏi bếp núc, được Xuân Phong hướng dẫn, bà nấu được một bàn thức ăn rất đầy đủ, thậm chí còn khen Xuân Phong mấy câu.
"Ngươi không ăn sao? Nếu không ta sẽ ăn hết đó." Xuân Phong ăn sáng rất ngon miệng, ăn xong một bát cháo liền ngẩng đầu nói với Lam Dịch.
"Không, chủ tử, ngài ăn đi. Ta vào bếp tìm!" Lam Dịch mỉm cười đi ra khỏi phòng.
Thật ra, Xuân Phong dậy sớm như vậy, không chỉ là đi nấu thức ăn, còn là để quan sát tình hình bên trong quán trọ.
Xuân Phong phát hiện ngoài trừ hai chủ tớ bọn họ, quán trọ không còn khách nào khác.