Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 471
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:13:54
Lượt xem: 31
Khu vực Phong Thành!
Nơi đầu tiên dịch bệnh bùng phát! Cũng là nơi nghiêm trọng nhất.
Lúc này Bách Lý Mặc Thần vừa đến, đám người Du thần y đã đợi ở cửa.
"Vương gia!"
Bách Lý Mặc Thần vừa xuống xe, Du thần y đã lập tức bước lên nghênh đón.
"Ừm, tình hình hiện tại thế nào, bệnh tình có thể khống chế được hay không? Xác định được nguyên nhân chưa?" Bách Lý Mặc Thần khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp hỏi thẳng tình hình ôn dịch.
"Bẩm vương gia, số người tử vong mấy hôm nay không tăng lên, nhưng vẫn chưa thể khống chế được số người bị lây nhiễm mới, nguyên nhân bệnh cũng vô cùng kỳ lạ, cho đến hiện tại lão phu vẫn chưa phát hiện ra có gì khác thường, vậy nên không tìm ra được nguyên nhân gây ôn dịch, cũng chưa chế ra được thuốc giải phù hợp, chỉ có thể tạm thời áp chế."
Du thần y thở dài, lắc đầu nói.
"Dẫn ta đi xem tình hình!" Nói xong, Bách Lý Mặc Thần liền chỉ tay về hướng thành.
"Vương gia, hiện giờ trong thành tình hình cực đoan, ngài không nên mạo hiểm, đợi khi thuốc giải có tiến triển nhất định rồi mới đến cũng không muộn." Du thần y vừa nghe nói vương gia muốn vào thành thì lập tức ngăn cản.
"Không được, hiện tại phải đi!" Bách Lý Mặc Thần vung tay, giọng nói không thể không cho phép người ta phản kháng.
"Nhưng mà vương gia..."
Du thần y vẫn còn muốn nói thì nhìn thấy Bách Lý Mặc Thần đã đi vào thành.
Du thần y vội vàng sai người mang bộ y phục đã chuẩn bị trước đó đến cho Bách Lý Mặc Thần.
"Vương gia mặc cái này vào đi, ít nhiều vẫn có tác dụng!"
Du thần y nói vẻ vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Không cần!" Bách Lý Mặc Thần thản nhiên nói, trực tiếp đi về hướng trong thành để trấn an người bệnh ở đây.
Hiện tại trong thành bị ôn dịch hoành hành, lòng người lo sợ, chính là lúc cần một người đáng tin giúp họ có dũng khí, tâm lý ổn định.
Lúc này hắn nhất định phải đứng ra để cho những người dân biết được, tuy học là người tộc Hung Nô, nhưng vẫn là con dân của Thiên An bọn hắn, Thiên An cũng không quên họ!
Đó gọi là được lòng dân, được thiên hạ!
Tuy rằng hắn không mơ ước thiên hạ này, nhưng thái độ đối với dân chúng thì vẫn không thay đổi.
Dọc đường đi khu bệnh, nhìn khắp nơi một vòng, bệnh nhân nằm, ngồi, ánh mắt tái nhợt, đôi mắt thất thần, còn có những lang trung đang không ngừng bận rộn.
Thấy người lạ đến, còn ăn mặc cao quý, khí chất bất phàm, mọi người nhao nhao liếc mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc, cũng có chờ mong!
Người đã c.h.ế.t trong những ngày này đã khiến cho những người ở đây khắc sâu sự sợ hãi, họ vẫn chưa muốn chết, nhưng lại bất lực, cho nên chỉ có thể gửi gắm hi vọng cho những người khác.
Bách Lý Mặc Thần thấy tất cả mọi người đang nhìn mình thì dừng bước, nhìn quanh một lượt, sau đó bình thản lên tiếng.
"Các vị yên tâm, hoàng thượng đã hạ chỉ để cho tất cả các đại phu chữa trị cho mọi người, xin mọi người đừng nôn nóng, cũng không nên buông bỏ, các đại phu đã dốc hết sức lực tìm kiếm cách thức trị được ôn dịch, nhất định sẽ chữa khỏi cho mọi người."
"Hoàng thượng cũng không quên mọi người, lần này cố ý phái bổn vương đến để đốc thúc chuyện này, cũng vì mang đồ tiếp tế cho các vị, xin cứ an tâm dưỡng bệnh!"
Bách Lý Mặc Thần nói to rõ, đảm bảo cho ai cũng có thể nghe được giọng nói của hắn.
Rất nhiều ảnh vệ cũng không biết hóa ra vương gia còn có phương diện nhân ái như vậy, khó tránh có chút ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-471.html.]
"Đây, dây là Diêu vương điện hạ, Diêu vương điện hạ đến rồi, chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi!"
Bách Lý Mặc Thần vừa nói xong đã có người phản ứng ngay.
Ở Thiên An này, người có thể xưng bổn vương cũng chỉ có Diêu vương, có một số người đã từng gặp được Bách Lý Mặc Thần khi hai quân giao tranh, cho nên cũng nhận ra.
Vừa nói, mọi người lập tức kích động như thoáng gặp được cứu tinh, giống như Bách Lý Mặc Thần chính là thiên thần không gì là không thể làm được.
Thật ra không phải Bách Lý Mặc Thần không gì không làm được, mà là hiện tại những người này chỉ cần một người hết sức quan trọng đến để cho họ đủ dũng khí, có thể dũng cảm đối mặt với ôn dịch, kiên cường sống sót!
"Mọi người yên tâm dưỡng bệnh là tốt, rất nhanh sẽ ổn thôi!" Bách Lý Mặc Thần lần nữa an ủi nói.
"Được, được, Diêu vương gia đã nói chúng ta không sao, chúng ta nhất định sẽ không sao, mọi người yên tâm!" Lại thêm một giọng nói truyền đến.
Thấy những ánh mắt phấn khởi tràn đầy hi vọng thế này, Bách Lý Mặc Thần và Du thần y trong nhất thời cũng trút bỏ được tảng đá lớn nặng nề trong lòng.
Mỗi người ở đây đều là một sinh mệnh đang sống sờ sờ!
Bách Lý Mặc Thần gật gật đầu, nhẹ nhàng xoay người ra khỏi khu bệnh.
Du thần y lập tức phái người sắp xếp nước tắm lá ngải cứu cho vương gia, đề phòng hắn bị lây bệnh.
Về cục diện ở kinh thành cũng căng thẳng vô cùng, trên triều đình, các đại thần chia thành hai phái, mỗi ngày đều đấu khẩu không ngừng, người nghe thì chịu trận 'đầu óc bốn bể'
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Tạm thời chia hai bên thành hai phái là chính diện và phản diện vậy!
Phái chính diện là bộ binh, hộ quốc công đứng đầu làm nhân vật đại biểu, đây là những người tích cực ủng hộ chữa trị ôn dịch ở Bắc Cảnh.
Còn bên phản diện kia là công bộ, hình bộ làm chủ cho các đại thần, đây là những người lo lắng ôn dịch sẽ lan ra, gây hại nhiều thành trì hơn, cho nên chủ trương xử lý sạch sẽ những người bị ôn dịch, tránh hậu hoạn về sau.
Làm sao xử lý?
Đơn giản là dùng lửa thiêu cháy, hoặc tàn sát thành trì.
Thủ đoạn của bọn họ bao giờ cũng cực kỳ tàn nhẫn, trong lịch sử nơi này cũng không phải chưa từng có những phương pháp xử lý ôn dịch như vậy.
"Hoàng thượng, lão thần cho rằng nên nhân lúc ôn dịch vẫn khống chế được thì phải dùng thủ đoạn để cắt đứt hậu hoạn, chúng ta không thể chỉ vì một bộ phận dân chúng nhỏ mà để tất cả mọi người rơi vào nguy khốn được!
Hoàng thượng nên lấy người dân thiên hạ làm trọng!" Thượng thư công bộ là Tần Minh Lãng ra mặt yêu cầu hoàng thường phải sử dụng thủ đoạn khắc nghiệt.
"Hoàng thượng, không thể được, bọn họ đều là con dân của ngài, nếu chúng ta tàn nhẫn bỏ mặc họ như vậy thì có khác gì với những bạo quân trong sử sách kia đâu?"
"Được lòng dân, ắt có được thiên hạ, hoàng thượng nhất định không được vì chuyện này mà khiến dân chúng phẫn nộ được!" Thượng thư binh bộ là Trần đại nhân tận tình khuyên bảo, nói.
"Trần tiêu ngươi thật to gan, đám so sáng thánh thượng với những bạo quân kia, ngươi có biết tội không? Hoàng thượng phải làm vậy vì càng nhiều người trong thiên hạ hơn nữa, dân chúng sao có thể oán giận?"
Thượng thư công bộ vừa nghe Trần đại nói nói, lập tức lao ra chỉ trích, trong nhất thời cả triều đình đều sôi nổi bàn tán.
"Hoàng thượng!" Hộ Quốc Công Hạ Nhân Ngọc tiến ra một bước nói: "Theo vi thần, chi bằng chúng ta cứ đợi Diêu vương truyền tin tức về, nắm rõ tình hình mới quyết định cũng không muộn, mọi chuyện bấy giờ liên quan đến thương vong của dân chúng trong thiên hạ, không thể vội vàng quyết định.
May mà ôn dịch vẫn tạm thời khống chế được, chúng ta vẫn còn thời gian, mong hoàng thượng minh giám!"
Giọng nói của Hạ Nhân Ngọc không nhỏ, những lời bàn tán trên triều lắng dần đi.
Bởi vì tân đế mới đăng cơ, mà Hộ Quốc Công lại là nhà ngoại của hoàng hậu, vậy nên địa vị hiện tại của Hộ Quốc Công trên triều có thể 'nước lên thì thuyền lên'.
Hoàng thượng luôn im lặng chính vì đợi câu nói này, không thể không nói các đại thần trên triều đều nói rất có lý, có điều nhất thời muốn giữ hay bỏ nhiều mạng người như vậy, đây không phải chuyện đùa.
"Hộ Quốc Công nói đúng, chi bằng cứ đợi bên phía Ngũ ca truyền tin về rồi lại bàn tiếp, bãi triều!'