Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 470

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:03:07
Lượt xem: 40

"Vậy xuất phát đi! "Bách Lý Mặc Trần vung tay bước lên xe ngựa.

Đoàn người chạy suốt đêm, kiên trì chạy bất kể sáng tối suốt mười ngày mà vẫn chưa đến nơi, Xuân Phong đã có chút nóng lòng.

Phía bắc đã nhiều lần gửi thư đến, nói là tình hình ôn dịch đã xấu đi nghiêm trọng vô cùng, hơn nữa vẫn có xu hướng tiếp tục lan rộng.

Bách Lý Mặc Thần vốn dĩ còn muốn để Xuân Phong cùng đến phương bắc, nhưng vừa nghĩ tới tình hình ôn dịch điên cuồng tràn lan, lại lần nữa quyết định.

"Còn đang lo lắng chuyện ôn dịch?" nhìn Xuân Phong cau mày, tâm trạng bất an, Bách Lý Mặc Thần nhịn không được hỏi.

"Ừm, trong thư nói tình hình nghiêm trọng như vậy, chúng ta hiện tại chậm thêm một ngày, tình hình sẽ càng thêm hỏng bét vài phần, thứ mất đi chính là mấy trăm thậm chí mấy ngàn sinh mạng, ta làm sao có thể không sốt ruột."

Xuân Phong gật đầu, than thở một tiếng.

Không còn cách khác, ai kêu thời đại này giao thông lại không phát triển như vậy chứ!

Không giống thời đại trước đây của nàng, máy bay ô tô, đường sắt cao tốc, nơi này làm gì cũng tự dựa sức mình, thật sự khiến cho người ta lo lắng hoảng hốt.

Cái thứ ôn dịch này, sớm đã biết, khống chế trước thời hạn, sẽ rất dễ giải quyết, càng kéo dài mọi chuyện lại càng nghiêm trọng, bởi vì cái gọi là thời gian chính là sinh mệnh.

Kiếp trước thân là cảnh sát, kiếp này là thầy thuốc, Xuân Phong đều hiểu rõ đạo lý này.

"Đừng nóng vội, sốt ruột cũng không có tác dụng gì, chờ mấy ngày nữa chúng ta đến sẽ biết tình huống cụ thể." Bách Lý Mặc Thần vỗ vỗ vai Xuân Phong, ôn hoà an ủi.

"Được!" Xuân Phong gật đầu, đương nhiên là không muốn Bách Lý Mặc Thần quá đỗi lo lắng cho nàng.

"Xem sắc mặt nàng mấy hôm nay rất tìu tụy, ta sai người hầm canh an thần cho nàng, uống xong ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tiếp tục lên đường." Bách Lý Mặc Thần phân phó người bưng lên một chén canh đặc, tự mình đút Xuân Phong uống.

"Ừm!" Xuân Phong mệt mỏi cười cười, nghe lời uống chén canh an thần kia.

Đêm nay là lần đầu tiên trong mấy chục ngày qua mọi người dừng lại nghỉ chân, mọi người đều đã vô cùng mệt mỏi.

Có lẽ vì thật sự quá mệt mỏi, uống xong chén canh an thần kia, Xuân Phong rất nhanh đã ngủ thiếp đi, giấc ngủ này vô cùng sâu lắng, ngọt ngào.

Sâu đến mức vừa tỉnh lại, nàng đã phát hiện mình đang ở chỗ cách xa đến mấy trăm dặm.

Xuân Phong tỉnh dậy thì nhận ra Bách Lý Mặc Thần không còn ở bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy không ổn, nàng vén rèm lên nhìn thử, quả nhiên bên ngoài không phải là quan cảnh phương bắc, không khỏi hét lên.

"Y..." Lam Dịch lên tiếng dừng xe ngựa, sau đó quay đầu nói với Xuân Phong: "Vương phi, người tỉnh rồi."

"Ta đã ngủ bao lâu rồi, bây giờ chúng ta đang ở đâu?" Xuân Phong hỏi rõ ràng vị trí của mình.

"Vương phi, hiện tại chúng ta đã cách Khúc Dương thành bốn trăm dặm!"

Lam Dịch không trả lời Xuân Phong ngủ bao lâu, mà chỉ nói vị trí hiện tại của bọn họ.

Đương nhiên vương phi đã biết chuyện vương gia bỏ thuốc nàng, tuy là vì tốt cho vương phi, nhưng với tính cách của vương phi thì...

"Nói vậy nghĩa là ta đã ngủ ít nhất 2 ngày rồi?" Xuân Phong gần như khẳng định được hoài nghi trong lòng.

Được lắm, tên này lại dám bỏ thuốc với mình, đợi bị thu phục đi!

"Quay đầu trở lại!" Xuân Phong không chút do dự, lạnh lùng nói.

"Vương phi, vương gia đã có lệnh, bảo thuộc hạ đưa người bình an trở về Kinh thành, xin vương phi đừng làm khó thuộc hạ." Lam Dịch nói với vẻ mặt khó xử.

"Là vương gia lệnh cho các ngươi?" Xuân Phong híp mắt hỏi.

"Dạ!" Lam Dịch cung kính gật đầu.

"Được lắm!" Xuân Phong gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Vốn dĩ Lam Dịch cho rằng vương phi như vậy là chuẩn bị theo y về Kinh, nhưng một khắc sau lại bất ngờ bị một cước đá văng khỏi xe ngựa, suýt chút đã ngã sấp mặt.

Kế tiếp đã nghe thấy một tiếng quát to: "Cha!..."

Quay người lại thì thấy xe ngựa đã chuyển hướng nhanh chạy ngược lại, để Lam Dịch ngây ngốc đứng tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-470.html.]

Thi ra vương phi của họ lại dũng mãnh như vậy.

Thì ra khẩu vị của vương gia là như thế này...

Đợi y kịp thời hoàn toàn phản ứng lại, xe đã chạy nhanh đến mức bỏ xa, chỉ còn để lại một cái bóng đen.

"Chết tiệt..." Lam Dịch mắng một tiếng, lập tức đề khí vận công, đuổi theo xe ngựa.

Chuyện mà vương gia đã giao phó, nếu không làm tốt thì quay về nhất định sẽ mất một lớp da.

Này ....

"Vương phi, xin dừng lại, nếu không..." Lam Dịch bay lên dừng lại trước xe của Xuân Phong, đưa tay chặn đường.

Lời vẫn chưa nói xong đã thấy xe ngựa lao nhanh tới như bay.

Lam Dịch vội né sang một bên, mắt nhìn chiếc xe ngựa nguy hiểm lao qua mình.

Dù Lam Dịch đã trải qua vô số trận chiến cũng phải bị dọa đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Vương phi ra tay ác độc thật, đúng là ác độc.

Nếu không phải y đủ nhanh nhẹn, bây giờ chỉ e đã trở thành t.h.i t.h.ể dưới móng ngựa cũng không chừng.

Không biết tại sao, Lam Dịch lại có chút lo lắng cho những tháng ngày kế tiếp của vương gia nhỉ?

Mặc dù vương phi ra tay với y rất vô tình, nhưng Lam Dịch vẫn không thể không tiếp tục đuổi theo.

Vương gia đã nói, bất luận như thế nào, an toàn của vương phi luôn là trên hết.

Lam Dịch vốn dĩ không biết hiện tại Xuân Phong có tâm trạng gì!

Bị chính người mình yêu nhất, tin tưởng nhất bỏ thuốc, thứ cảm giác này cũng không thua gì bị phản bội, hơn nữa còn lấy danh nghĩa là vì tốt cho nàng.

Nhưng làm sao hắn có thể ích kỷ như vậy, ích kỷ vì một mình nàng mà mặc kệ dân chúng mấy tòa thành sống c.h.ế.t ra sao.

Sao có thể để lại một mình nàng, hắn lại tự mình dấn thân vào nguy hiểm, nếu hắn gặp chuyện gì không may, nàng phải làm sao?

Không phải đã nói rồi sao, phải luôn ở bên nhau mà? Vậy thì tính làm sao đây?

Trong lòng Xuân Phong có tức giận, tay cầm roi cũng vung ngày một vội hơn.

Cho nên dù nhìn thấy Lam Dịch ở phía trước cũng không nể tình mà chạy nhanh hơn nữa.

Dù sao nàng biết công phu của y rất tốt, chắc chắn sẽ không bị tông chết.

Muốn vứt bỏ nàng, không dễ dàng vậy đâu, lần trước nàng có thể cứu hắn từ vách đá Vô Vọng lên, lần này cũng không có gì ngăn cản được.

"Vương phi, uống chút nước đi!" Lam Dịch đưa túi nước cho Xuân Phong, có chút ngượng ngùng nói.

Đuổi theo suốt cả một ngày, rốt cuộc Xuân Phong cũng đã dừng lại ăn một chút, Lam Dịch mới đuổi kịp nàng!

Nhưng vương phi vẫn không có sắc mặt tốt với y, thậm chí không thèm để ý tới y.

Xuân Phong ngẩng đầu nhìn túi nước, không nói nhiều, duỗi tay lấy ra rồi uống một ngụm, sau đó ném lại xe ngựa.

Đơn giản là sau khi ăn xong vẫn muốn tiếp tục lên đường, nàng không biết Bách Lý Mặc Thần hiện tại đã đến đâu, có lẽ đã đến Phong Thành.

Vừa nghĩ đến nơi đó trong lòng Xuân Phong lại nóng như lửa đốt, bởi vì nàng không biết người ở thời đại này có một chút kiến thức phòng ngừa dịch bệnh cơ bản nào không, lỡ như hắn...

Xuân Phong vừa chuẩn bị lên xe ngựa, đánh xe tiếp túc lên đường lại bị Lam Dịch dành lấy.

"Vương phi, thuộc hạ đưa người đến Bắc Cảnh!" Lam Dịch không lay chuyển được vương phi, chỉ đành thuận theo, nếu vương phi cứ tiếp tục chạy nhanh một đường như vậy, không có mình ở đây, xảy ra chuyện gì thì lại nguy to.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Phong nhìn thoáng qua Lam Dịch, thấy y đã không còn kiên trì muốn ngăn cản, cho nên không lên tiếng, lập tức chui vào xe ngựa.

Vừa hay bản thân đang mệt mỏi, cũng cần có người vào thay một chút!

Loading...