Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:03:06
Lượt xem: 35
Nếu như y thật sự là người như thế, vậy thì lúc đó chính là cơ hội tốt nhất, nhưng y đã không làm vậy.
"Ừm..." Bách Lý Mặc Thần chỉ thờ ơ ừ một tiếng, làm cho người ta không nghe ra được vui buồn giận dỗi thế nào.
Thật sự có những lời Xuân Phong đã muốn nói từ lâu nhưng thời cơ vẫn chưa đến, Xuân Phong mới không nhắc tới, hôm nay vừa hay nói về ảnh vệ, Xuân Phong không nhịn được nên hỏi.
"Thôi đi, chàng không muốn nói thì thôi." Xuân Phong lắc đầu nói, hắn là người có năng lực phán đoán, không cần nàng phải nói nhiều như vậy.
"Ừm!" Bách Lý Mạc Thần lại ừm nhẹ một tiếng: "Đi thôi, đến phía trước xem thử, nói không chừng còn đẹp hơn nữa.!"
"Được!" Xuân Phong gật đầu, đạp chân bay lên một cái đã bay sang con ngựa đỏ thẫm bên cạnh.
Nàng quay đầu lại cười, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành làm người ta không khỏi say mê trong lòng...
"Đến đây, đuổi theo ta này!" Xuân Phong cười thật tươi, vung roi thúc ngựa chạy nhanh.
Trong sự hiên ngang lại có thêm một chút khí chất vui vẻ tràn đầy sức sống của nữ nhi, khắp người đều tỏa ra mị lực hấp dẫn người khác.
"Đợi đã." Bách Lý Mặc Thần nhếch môi cười, hai chân kẹp chắc vào ngựa rồi nhanh chóng đuổi theo.
Đôi tình nhân vui cười, tiếng cười truyền đi rất xa, mà ngay cả mây trên trời, cỏ dưới đất đều nhận ra sự vui vẻ của họ, cũng không nhịn được mà rung động một hồi.
"Ha ha ha...Được rồi, được rồi, ta đầu hàng, ta đầu hàng, ha ha ..." Xuân Phong bị chiêu thức thần kỳ cùa vị vương gia nào đó đánh ngã, không ngừng lăn vòng trên bãi cỏ xin tha.
"Được rồi, thật sự được rồi, haizz..." Xuân Phong nằm xuống, nhìn đám mây trên trời đã sắp biến mất, thở ra một hơi thật dài, cảm giác đó giống như đã giải tỏa hết những gì tồi tệ trong lòng, cả người có chút linh hoạt kỳ ảo, thanh tịnh!
"Ha ha, mệt rồi sao?" Bách Lý Mặc Thần cũng ngồi xuống bên cạnh Xuân Phong, ngắm nhìn hoàng hôn chỉ còn một nửa, cảnh này thật đẹp.
"Hơi mệt, có điều cũng rất thoải mái, rất thả lỏng, lâu rồi không có cảm giác thư thả như vậy.." Xuân Phong gối đầu lên đùi hắn, vuốt ve một lọn tóc đen của hắn.
"Sao mà chàng tìm được chỗ này?" Xuân Phong vui vẻ hỏi.
Phong cảnh ở đây thật sự không tệ, nếu có thể xây dựng ngay tại đây một căn biệt thự của thế kỷ hai mươi mốt, mỗi ngày thưởng thức cảnh đẹp với thảo nguyên rộng lớn, thật sảng khoái.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lúc rảnh rỗi còn có thể đi dạo quanh vách đá, ha ha ha .. nghĩ đến thôi Xuân Phong đã thấy đẹp!
"Nếu có tâm, sao có thể không tìm thấy?" Bách Lý Mặc Thần vén lại phần tóc bị gió thổi lộn xộn của Xuân Phong, ôn hòa nói.
"Cảm ơn chàng, cẩn thận chuẩn bị cho ta những thứ này, ta rất thích!" Xuân Phong duỗi tay cảm nhận sự dịu dàng của gió, nhẹ nhàng nói.
Xuân Phong nhắm mắt lai, lay động lòng người như vậy, đỏ tươi thuần khiết, hấp dẫn chí mạng.
"Nàng vui vẻ là được!" Nói xong, Bách Lý Mặc Thần liền nâng khuôn mặt trắng nõn của Xuân Phong lên, dịu dàng hôn xuống.
Một nụ hôn triền miên đến chân trời góc bể!
Giống như toàn bộ thế giới đều dừng lại ngay thời khắc này, thế giới chỉ có hai người họ gắn bó, và nụ hôn nồng đượm!
Xuân Phong cảm thấy dường như linh hồn của mình đã xuất ra bên ngoài, thậm chí nhìn thấy được nội tâm si mê của hắn đối với nàng, trong lòng không khỏi ngọt ngào như mật.
Không biết đã qua bao lâu, sắc trời đã hoàn toàn sầm tối, trên mặt biển thổi đến từng đợt gió lạnh, Bách Lý Mặc Thần đứng dậy, choàng áo choàng của mình cho Xuân Phong, vẻ mặt si tình nói:
"Nổi gió rồi, quay về thôi!"
"Được!" Xuân Phong thẹn thùng, dáng vẻ như một tiểu cô nương, đáp.
Bách Lý Mặc Thần lo Xuân Phong bị gió thổi cảm lạnh, cho nên hai người cùng cưỡi một con ngựa, như vậy thì trở về sẽ chậm hơn.
Có điều, thời gian tốt đẹp hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-469.html.]
Hai người họ vừa về đến quán trọ thì liền có ảnh vệ đến báo, nói là trong kinh có việc gấp truyền đến, e là không ổn, có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra!
"Tin đâu?" Bách Lý Mặc Thần vừa ném dây cương trong tay cho thuộc hạ bên cạnh, nhanh chóng bước đến phòng, vừa trầm giọng nói.
"Ở đây!" Nghe vậy, người kia lập tức lấy bức thư trong áo ra.
Nhìn thấy chu sa đỏ tươi trên thư, trong lòng Bách Lý Mặc Thần đã có dự cảm không lành.
Phong thư chu sa, thông thường chỉ có chuyện vô cùng khẩn cấp mới dùng.
Không kịp nghĩ nhiều, Bách Lý Mặc Thần nhanh chóng mở phong thư ra, xem lướt qua một lần.
Vừa xem, sắc mặt của hắn ngày càng tệ đi.
Xuân Phong đi theo phía sau cùng vào trong, nhìn dáng vẻ của hắn, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì vậy, Kinh thành có chuyện gì sao?"
"Nàng xem cái này!" Bách Lý Mặc Thần đưa thư cho Xuân Phong.
Xuân phong nhíu mày nhìn tờ giấy mỏng trong tay.
"Cái gì? Ôn dịch?" Xuân Phong có hơi ngạc nhiên.
Ôn dịch?
Phải biết là ở thời đại y học chưa phát triển thế này, ôn dịch là loại chuyện vô cùng kinh khủng, nếu không thể khống chế kịp thời, số người c.h.ế.t có thể lên tới hàng trăm hàng ngàn, thậm chí một thành trì, một quốc gia cũng không phải không thể.
"Bắc Cảnh sao lại có thể đột nhiên bùng phát ôn dịch, mức độ lây lan này cũng quá đáng sợ rồi." Xuân Phong hỏi.
Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủn đã truyền nhiễm cho người dân khắp ba thành trì, tốc độ này cũng quá đáng sợ rồi.
Có điều may thay trong thư nói, trước mắt, tỷ lệ tử vong không quá cao, nhưng thư này đã bảy ngày trước khi phát hiện, hiện nay cách lúc ôn dịch bùng phát là khoảng nửa tháng, không biết tình hình hiện tại như thế nào rồi.
Xuân Phong lo lắng, dân chúng của ba thành trì đó, tuy nói là người dân Bắc Cảnh, khi trước là người Hung Nô, nhưng hiện tại cũng là con dân của họ.
Sao mà nàng có thể không sốt ruột được, bất luận thế nào, đó cũng là hơn mười vạn sinh mạng đang sống sờ sờ !
"Trước mắt vẫn chưa rõ nguyên nhân, e là chúng ta lại phải đến Bắc Cảnh một chuyến." Bách Lý Mặc Thần nặng nề gõ vào chiếc bàn, nói.
"Được, chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát!" Xuân Phong gật đầu, quay người đi định chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
"Đợi đã, nàng về Kinh đợi ta, ta điều tra rõ lý do sẽ về ngay, bên đó có Du thần y, chắc chắn không có việc gì." Bách Lý Mặc Thần nắm lấy tay Xuân Phong nói.
Tình hình như vậy, hắn thật sự không dám để Xuân Phong đi mạo hiểm, nếu không có nàng, hắn không thể sống tiếp nữa!
"Không được, ta bắt buộc phải đi, chàng đã nói rồi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!" Ánh mắt của Xuân Phong kiên định như sắc, trả lời.
"Xuân Phong ..." Bách Lý Mặc Thần vẫn muốn khuyên nhủ.
"Chàng không ngăn được ta!" Xuân Phong nói chắc như đinh đóng cột, quay người đi ra cửa.
"Ây!" Bách Lý Mặc Thần đứng yên, duỗi tay ra, không biết nên nói gì cho phải, hắn thật sự hết cách với nàng.
"Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta xuất phát nhé?" Thị vệ mang đồ len xe xong quay lại bẩm báo.
"Được, vương phi đâu?" Bách Lý Mặc Thần gật đầu, không thấy Xuân Phong, hắn liền hỏi.
"Vương phi đã vào trong xe ngựa đợi ngài!" Thị vệ cung kính đáp.
Bách Lý Mặc Thần bất đắc dĩ lắc đầu, người này còn nôn nóng hơn cả hắn!