Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 468

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:03:04
Lượt xem: 46

"Đợi bổn vương quay về tính toán một chút rồi nói." Độc Cô Văn nghe tâm phúc đề nghị, trầm ngâm một lát rồi nói.

Những năm gần đây, Mộ Dung vương hậu dựa vào thế lực nhà mẫu thân mình và sự sủng ái của vương thượng, thế lực kinh doanh suốt mười mấy năm qua là không thể khinh thường.

Chuyện lần này, đối phương phản ứng nhanh như vậy cũng đã nói rõ mọi thứ.

"Vương tử nói chí phải!" Tâm phúc Lưu Vĩ gật đầu, cung kính nói.

Có điều bây giờ thừa cơ hội này đi tìm đại vương tử hợp tác thì chính là thời cơ tốt nhất, tuy rằng lục vương tử cũng không lọt mắt được bộ dạng cái gì cũng xuất sắc hơn người của đại vương tử kia.

Nhưng có nói thế nào, họ mới là những người mang cùng dòng m.á.u thừa kế chính thống, nữ nhân là là cái thá gì, dựa vào đâu?

Bấy giờ Mộ Dung vương hậu đang ở vương đô, to tiếng chất vấn thuộc hạ.

"Các ngươi làm việc thế nào vậy? Không phải nói rất suôn sẻ sao? Vậy thì sao hiện tại lại để cho người ta phát hiện?"

Mộ Dung vương hậu ngồi ngay ngắn ở phía trên, trong ánh mắt lóe ra một tia sáng sắc bén nguy hiểm.

"Nếu lần này không phải do người của chúng ta hành động đủ nhanh, ngươi có biết cả hai chúng ta đều đã sớm đầu lìa khỏi cổ rồi không?"

"Vương hậu, thật sự chúng ta đã làm rất kỹ, không để lại chút manh mối nào, thuộc hạ cũng không biết sao lại bị người khác phát hiện, chắc không phải..."

Hắc y nhân kia cúi người quỳ trên mặt đất, muốn nói lại thôi.

"Cái gì? Nói!" Mộ Dung vương hậu lạnh lùng nói.

"Không lẽ trong số người của chúng ta có gian tế?" Hắc y nhân dè dặt nói.

Hắn chỉ có thể nghĩ ra lời giải thích này là hợp lý.

Phần lớn những người trước đó là họ bắt được trên biển, bởi vì trên biển là dễ che dấu dấu vết nhất.

Chỉ cần bắt được người, sau đó lắp đầy các vào thuyền cho chìm xuống đáy biển thì thần không biết quỷ không hay, người khác cũng không biết được, cùng lắm cho rằng họ gặp bão lớn nên mất mạng trên biển.

Làm gì có ai lại nghĩ đến những người này đã bị họ bắt, chỉ cần khi đưa đi được bảo đảm bí mật, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện.

Hiện tại chuyện này lại xảy ra sơ suất, vậy không có nội gián thì là gì!

"Đi điều tra! Tra được thì đều g.i.ế.c chết! Mộ Dung vương hậu khẽ híp đôi mắt thâm hiểm, lạnh lùng nói.

"Vâng, vương hậu!"

Hắc y nhân thở phào nhẹ nhõm, cung kính lui xuống.

Thật sự trong lòng sợ hoàng hậu nhất thời nổi giận sẽ hại đến mình.

Kể ra thì những người này làm việc thật sự rất cẩn thận, không để lại chút dấu vết nào.

Chỉ là họ không ngờ rằng chiếc thuyền mà họ cố ý dìm xuống đáy biển lại trở thành điểm mấu chốt tiết lộ bí mật của họ.

Nếu không phải dưới đáy chiếc thuyền có lỗ thủng do con người tạo ra, thêm nữa là trong khoang thuyền còn dư lại đất cát, đoán chừng sẽ không ai nghĩ đến chiếc thuyền này bị người ta cố ý dìm xuống đáy biển.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đúng là sai một li đi một dặm mà!

Nửa tháng trước, cuối cùng Mộ Dung vương hậu đã được toại nguyện, lấy được phương pháp sản xuất binh khí, chế tạo thuốc nổ, bấy giờ bà ta đã bắt đầu gấp rút đầu tư chế tạo vũ khí.

Có số binh khí này, chí ít Liêu Đông sẽ là vật nằm gọn trong túi của bà ta, còn những thứ khác, một ngày nào đó cũng sẽ lấy được.

Không thể không nói chiêu này của Bách Lý Mặc Thần hay thật, cứ như vậy, vốn dĩ là tam chân đinh lập, rất nhanh sau đó biến thành cục diện đại vương tử và lục vương tử cùng nhau đối phó Mộ Dung vương hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-468.html.]

Từ lúc đó, mâu thuẫn nội chính của Liêu Đông Quốc lại càng lộ rõ, Thiên An Quốc sẽ ngư ông đắc lợi ở cuối cùng.

"Vương gia, đã điều tra rõ ràng, Mộ Dung vương hậu sai một đám người chế tạo binh khí, chính là cách chế tạo mà lúc trước vương phi đã cho chúng ta." Ảnh vệ cung kính quỳ trên mặt đất, bẩm báo kết quả của lần điều tra này.

"Ừm, biết rồi, tiếp tục giám sát kỹ mọi hành động của Mộ Dung vương hậu, nhớ giúp bên đại vương tử thêm một chút." Bách Lý Mặc Thần hơi nhếch khóe môi, tạo ra nụ cười tà mị, cũng không ngạc nhiên, nói.

"Vâng!" Ảnh vệ là một lão giả đi theo Bách Lý Mặc Thần từ rất lâu, đương nhiên hiểu rõ ẩn ý của vương gia, lập tức tuân lệnh rồi cung kính lui ra.

Mộ Dung vương hậu làm việc, độ bảo mật vô cùng cao, đến cả Bách Lý Mặc Thần muốn thăm dò tin tức cũng có khó khăn nhất định.

Cho nên thi thoảng vẫn phải cho bên đại vương tử một chút lợi nhỏ.

Bách Lý Mặc Thần theo Xuân Phong đi tìm một vòng quanh Liêu Đông, vừa thưởng thức cảnh sắc nhiều nơi, lại vừa quan sát vở kịch đặc sắc trên triều đình của Liêu Đông.

Nửa tháng sau, thế lực của Mộ Dung vương hậu ở khắp nơi đều chịu đả kích, đồng thời vì tìm ra tên gian tế, bà ta lại thanh tẩy người trong nội bộ của mình một trận.

Nhất thời khiến cho thuộc hạ của Mộ Dung vương hậu đều hoảng sợ.

Đại vương tử và lục vương tử thì lại đắc ý nhất, đồng thời, vốn dĩ hai bên cũng có quan hệ cạnh tranh, cho nên bắt đầu xuất hiện xu thế tan vỡ.

Lúc này, không biết thế nào mà Mộ Dung vương hậu lại vô tình tìm ra được chứng cứ tham nhũng của lục vương tử, còn có chuyện các đại thần dưới quyền đại vương tử lén lút chiếm đất canh tác của người dân.

Lại bắt đầu thêm một vở kịch mới...

"Sao hả, quang cảnh chỗ này cũng không tệ đúng không?"

Trên thảo nguyên mênh m.ô.n.g xanh biếc, một bên cách bờ biển gió thổi vào, ánh trời chiều còn hơi mờ nhạt, thoạt nhìn cứ như tiên cảnh.

Bách Lý Mặc Thần ôm Xuân Phong, cùng cưỡi trên một con ngựa màu trắng, bên cạnh còn có một con ngựa quý màu đỏ thẫm đi theo.

Tay áo của hai người bồng bềnh hiện lên quan cảnh gió chiều, từ xa nhìn vào giống như một đôi thần tiên đang cùng dạo bước trên tảng mây.

"Ừm, rất đẹp!" Xuân Phong tận hưởng hương vị nhạt nhạt khi gió biển thổi qua, vươn hai tay ra, vẻ mặt say sưa nói.

Đến Liêu Đông đã được nửa tháng, hiện tại là cuối tháng ba, sắp vào tháng tư, thời tiết đã ấm lên không ít.

"Nàng thích thì tốt! Có điều có phải nàng chưa nói cho ta biết, nàng học cưỡi ngựa từ khi nào?" Bách Lý Mặc Thần nhướng mày nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của Xuân Phong, ân ái hỏi.

"Ừm, thì sau lần đó ngã với chàng, ta đã lén lén luyện lập." Xuân Phong quay đầu lại cười với nét mặt gian xảo.

"Được thôi, xem ra ta phải trở về huấn luyện lại những ảnh vệ kia, chuyện lớn như vậy cũng dám không bẩm báo lại cho bổn vương.!"

Bách Lý Mặc Thần nghiêm mặt, giả vờ giận dỗi.

"Nếu như ta thật lòng muốn trốn đi thì còn sợ không có cơ hội sao?" Xuân Phong cười, chọc vào vai hắn rồi nói.

Nói cũng phải, chẳng phải lần đó Xuân Phong đã lén lút bỏ chạy sao!

"Nhưng thật sự mà nói, Huyền Dịch đó, chàng thật sự không định tha thứ cho y sao?" nói đến ảnh vệ, Xuân Phong đột nhiên hỏi về chuyện của Huyền Dịch.

"..."

Xuân Phong cảm nhận được người bên cạnh đột nhiên trầm lặng, đương nhiên là không muốn nói về chuyện này.

"Thật ra ta cảm thấy y có nỗi khổ riêng, tuy ta cũng không hiểu rõ y cho lắm, nhưng bao lâu nay ở bên cạnh, ta không nghĩ y lại là người đê tiện như vậy.

Trước đó y đã có thể liều mạng cứu ta, vậy chứng tỏ y không phải người ích kỷ, vong ân phụ nghĩa."

Xuân Phong nhớ đến chuyện ở đáy Vô Vọng Nhai, nếu như nói chuyện trước khi quay về thôn Đại Hà có chút khả nghi, nhưng chuyện ở đáy Vô Vọng Nhai tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Loading...