Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 465
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:03:00
Lượt xem: 53
"À, hóa ra là khách quý đến, điều kiện của chúng ta ở đây có hơi thô sơ, không đón tiếp chu toàn được, mong các vị thứ lỗi." Nghe con gái lớn giải thích, nữ nhân trẻ tuổi chậm rãi nói với Xuân Phong, nhưng tư thế đề phòng thì vẫn còn đó, không thả lỏng chút nào.
Cũng đúng, chồng không ở nhà, một nữ nhân với hai đứa con ở nơi 'thâm sơn cùng cốc' này, phải cẩn thận một chút mới tốt.
"Đại tẩu khách sáo rồi, chúng ta đến để thu mua hải tu thảo (địa phương gọi là rong biển), không biết đại tẩu có tiện không, vừa rồi ta đến đây không thấy ai ở trong thôn, họ đều đã ra biển rồi sao?"
Xuân Phong cười nhẹ đáp, bình thường làng chài ven biển đều dựa vào cá tôm làm nguồn sống, người trong thôn đều không có mặt, chắc hẳn là ra biển.
"Đúng rồi, đã ra biển bốn ngày rồi, có lẽ đến lúc trở về rồi." Nữ nhân này dịu dàng vừa cười vừa dỗ dành đứa nhỏ.
Bách Lý Mặc Thần nhìn thấy tình hình đứa nhỏ liền chủ động ra ngoài, Xuân Phong nghiêng đầu, nữ nhân ngồi đó vừa cho đứa nhỏ ti sữa, vừa quay lưng về phía Xuân Phong nói chuyện.
"Đã sớm nghe nói có những người đang thu mua mấy thứ rong biển này, đợi lát nữa người trong thôn trở về, cô nương có thể phái người đến lấy, mấy hôm nay cả thôn đều bận rộn thu thập cái này, có lẽ cũng được không ít, chỗ ta thì không nhiều lắm, đều để ở căn lều phía sau nhà."
Thấy đứa trẻ ăn được không ít, nữ nhân mới đặt đứa trẻ lại lên giường, giao cho con gái lớn trông coi, sau đó đứng dậy đến gần nói chuyện với Xuân Phong.
Xuân Phong có thể nhìn ra được, nữ nhân ăn mặc cũ nát bình thường nhưng lại sạch sẽ trơn tru, nghĩ chắc có lẽ phải là một thê tử hiền lành.
"Vậy phiền người đưa bọn ta đi xem một lát, chỉ cần chất lượng tốt thì chỗ này ta lấy hết." Xuân Phong cũng đứng dậy nói.
Nói xong nữ nhân đưa theo hai người hầu bên ngoài đi ra căn lều phía sau, bên trong đại khái có mấy trăm cân rong biển, vả lại đều đã được phơi khôi, tràn đầy ra một lều.
Những thứ này đều là thành quả thu nhặt của mẹ con họ nhiều hôm nay, khi lần đầu tiên họ nghe thấy có người muốn thu mua thứ này, nữ nhân đã đưa theo con cái bắt đầu thu lại, khi đó những người khác trong thôn vẫn chưa tin, mẹ con họ đã tích trữ không ít.
Bởi vì những thứ này thông thường đánh cá trên biển không ít, đã từng có người ăn thử cái này nhưng mùi vị rất tệ, cho nên không ai chú ý tới nữa, sau khi vớt lên thì đều vứt bừa trên bờ cát hoặc đất trống.
Cho nên ngày từ đầu rất dễ thu thập, có điều hiện tại nhiều người tìm kiếm, sẽ không dễ có như vậy nữa.
Ước chừng đã thu lượm hết trên mặt đất cho nên mới xuống biển để vớt.
Xuân Phong để người cân trước cho nữ nhân này, xem thử được bao nhiêu.
Chỗ này tổng cộng có hơn năm trăm cân, Xuân Phong mua lại với giá một văn tiền mỗi cân, hơn năm trăm cân nghĩa là hơn năm trăm văn tiền, số tiền này đối với một gia đình nghèo khó ở làng chài, có thể xem là một khoản rất lớn.
Tiểu cô nương nhìn Xuân Phong đếm cho nữ nhân mấy điếu tiền, còn có mấy đồng xu lẻ tẻ, ánh mắt đều tràn ngập sự kích động, đôi tay bé nhỏ hưng phấn đến nắm thành nắm đấm.
"Đại tẩu, chỗ này của người là năm trăm mười cân, một văn tiền một cân, vậy tổng cộng năm trăm mười văn tiền, người đếm lại xem." Xuân Phong đặt tiền vào tay nữ nhân, gật đầu nói.
"Được, đa tạ cô nương, nhìn cô nương thật thà như vậy, ta tin tưởng thái độ làm người của cô nương." Nữ nhân kia nhận lấy tiền, chỉ nhìn thoáng qua rồi nói.
Xuân Phong mỉm cười với nữ nhân một cái rồi quay người đi đến chỗ tiểu cô nương kia.
"Tiểu muội muội, lại đây, cầm lấy đi! Chỗ này ta cho muội đi mua giày mới, y phục mới dày dặn một chút nha." Xuân Phong đặt một xâu tiền vào tay tiểu cô nương rồi cười nói.
Lệ Nha nhìn xâu tiền trong tay Xuân Phong, cắn môi có chút do dự, dáng vẻ dường như rất muốn có.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Thấy nữ nhân chuẩn bị ngăn cản, đi được hai bước đã nghe thấy tiểu cô nương kia nhỏ nhẹ nói: "Đại tỷ tỷ, ta cảm ơn tỷ, cha ta đã nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, cho nên ta không thể lấy cái này được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-465.html.]
Đôi mắt của tiểu cô nương to, thuần khiết lấp lánh nhìn Xuân Phong rồi nói, ánh mắt đã kiên định đến mức khiến Xuân Phong cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Thật sự không cần sao?" Xuân Phong nhíu mày hỏi.
"Vâng..." Tiểu cô nương lắc đầu.
"Hay là thế này, tiền này coi như ta cho muội mượn, đợi sau này có tiền thì muội trả lại cho ta được không?"
"Chuyện này..." Tiểu cô nương do dự đáp.
"Muội tự tin là có thể trả lại đủ cho ta đúng không? " Xuân Phong hết sức tò mò nhìn đứa trẻ, tiểu cô nương này thoạt nhìn thì rất có nguyên tắc, chỉ là không biết sẽ có lựa chọn thế nào.
"Được, vậy đợi khi ta có tiền, ta nhất định trả lại cho tỷ, đại tỷ tỷ!" Tiểu cô nương vẫn trong dáng vẻ kiên định đó, khẽ gật đầu.
Xem ra y phục và giày mới vẫn có sức hấp dẫn rất lớn, có điều nhìn ánh mắt kiên định kia của tiểu cô nương, Xuân Phong lại có chút tin tưởng rằng cô sẽ làm được.
"Được, vậy số tiền này sẽ là của muội rồi nha." Xuân Phong sảng khoái đưa xâu tiền cho tiểu cô nương.
Nói xong, nàng đứng dậy chuẩn bị đến nhà tiếp theo thu mua.
Vừa định rời đi, đến đoạn rẽ lại nghe thấy tiếng tiểu cô nương ấy gọi lớn: "Đại tỷ tỷ, đợi một chút!"
"Hả? Chuyện gì vậy?" Xuân Phong nghe thì quay đầu lại hỏi.
"Ta còn chưa hỏi tỷ, nhà của tỷ ở đâu, đợi ta kiếm đủ tiền rồi sau này làm sao trả lại cho tỷ đây?"
"Ừm .... Hay là thế này đi, đợi muội kiếm đủ tiền rồi thì đến một nơi gọi là tửu lâu Phiêu Hương Cư, giao tiền cho tiểu nhị ở đó rồi nói là cho đương gia của bọn họ."
Xuân Phong nghĩ một lát rồi cười nói, hiện tại ở Liêu Đông này cũng đã mở mấy chi nhánh của Phiêu Hương Cư, trong đó đều là người nhà cả.
"Được, đại tỷ tỷ, ta nhớ kỹ rồi, ta nhất định sẽ nhanh chóng trả tiền lại cho tỷ." Tiểu cô nương vui vẻ chạy về nhà.
Xuân Phong chỉ cười rồi nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của đứa trẻ, trong lòng khong khỏi thầm đoán, phụ thân của đứa trẻ này sẽ là người như thế nào.
Đứa trẻ này được dạy không tệ!
Sau đó nàng đi một vòng làng chài nhỏ, cũng chỉ gom được chưa đến một nghìn cân, ước chừng đã có một nửa đến từ nhà tiểu cô nương rồi.
Có điều trong thôn thật sự là đủ nghèo đủ khổ, dường như không có mấy căn nhà có thể lọt vào mắt.
Sau này Xuân Phong nghe những người dân trong thôn nói thì mới được biết, hóa ra chỗ này của họ rất dễ gặp thủy triều lên, mỗi lần mưa to sẽ nhấn chìm cả thôn trang.
Khi đó họ chỉ có thể trốn vào sớn động trên núi cao để sống qua ngày, hơn nữa vùng vịnh này của họ mấy năm gần đây đã đánh bắt quá mức, hiện tại số cá bắt được cũng đã ngày một ít đi.
Sản lượng cá biển giảm xuống, hơn nữa còn thường xuyên triều cường, mỗi lần sau khi thủy triều lên là phải sửa sang nhà cửa một lần, thường xuyên như vậy, thu nhập của ngư dân cũng chỉ có thể duy trì sự sống cơ bản, có khi thậm chí đển cả mức sống cơ bản đó cũng không đủ.
Cho nên trong thôn mới trở thành như bây giờ, Xuân Phong cũng rất tò mò, vì sao những người này không dọn đi?