Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 466

Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:03:01
Lượt xem: 48

Nhưng Xuân Phong biết đất canh tác ở Liêu Đông không nhiều, hơn nữa chỉ có ở gần đất liền.

Những người dân ở đây nếu chuyển đi chỗ khác sẽ không có đất canh tác, không thể duy trì sự sống.

Nếu đi khai hoang, mấy năm đầu trên đất hoang sẽ không thu hoạch được gì, họ còn phải nộp thuế đất, thuế đầu người chẳng biết kiếm đâu ra. Dân làng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải sống ở làng chài nhỏ bé khốn khó này.

Xuân Phong cũng hiểu, vì nghèo khó nên hầu hết dân làng trong làng này đều là đàn ông độc thân, một số đã ở độ tuổi ba mươi vẫn chưa lấy được vợ.

Xem ra trong thôn chỉ có gia đình cô bé là có hai đứa con, những gia đình khác hầu như không có con cái.

Những nữ nhân lớn tuổi nghèo khó thế cũng không con không cái!

Thời điểm Xuân Phong đến cũng là lúc người dân trong làng ra khơi. Người dân trong làng không nhiều, lúc ra khơi hầu hết sẽ dùng đến một con thuyền lớn, thành quả khi trở về sẽ được chia theo đầu người.

Vì thế, những người đàn ông bình thường, có sức khoẻ một chút đều ra khơi.

Những người ở nhà đều là phụ nữ hoặc người già yếu, họ đi nhặt rong biển dọc bờ biển với hy vọng kiếm được ít tiền để nuôi sống gia đình.

Sau khi nghe về những người này, Xuân Phong đột nhiên cảm thấy những gì nàng trải qua ở thôn Đại Hà chẳng là gì cả.

Đồng thời, nàng cũng rất thương xót cho những người này, vì sao cả đế quân không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của họ?

Nhưng Xuân Phong cũng chỉ có thể phàn nàn cảm thán trong lòng. Nàng không phải là thánh nhân, không thể thay đổi cả thế giới, cũng không thể chiếu cố cuộc sống của từng người một.

Xuân Phong nghe chuyện của những người này, lòng nặng nề, chuẩn bị đến trạm dừng tiếp theo.

Vừa đến cổng làng, nàng đã nghe thấy một giọng nói hoảng sợ vọng lại.

Trước mắt nàng xuất hiện một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc quần áo rách rưới màu xám, hoảng sợ chạy từ hướng bến cảng về phía làng, cố gắng hét lên:

"Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Xuân Phong quay đầu lại nhìn Bách Lý Mặc Thần, có chuyện gì xảy ra sao?

Bách Lý Mặc Thần nhướng mày, tỏ ý hắn cũng không biết.

Thế là Xuân Phong đứng đó đợi một lúc. Không lâu sau, nàng nhìn thấy một nhóm nữ nhân già yếu chạy tới.

"Đại Sinh, ngươi nói cái gì? Có phải ngươi nói thuyền cuuả đám Hải Tử ra khơi gặp chuyện rồi sao?" Giọng một nữ nhân tràn đầy hoảng sợ và lo lắng.

"Đúng vậy, Viên thẩm, các người mau đi cùng ta đi."

Nam nhân trung niên vừa nói vừa chỉ về hướng bến tàu rồi chạy đi.

Tò mò, Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần cũng đi theo đám đông, hắn luôn bảo trì khoảng cách chỉ một bước chân để bảo vệ nàng thật tốt.

“Cái này, sao có thể như thế này…” Mọi người nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá nằm úp ngược trên sạp cạn đều kinh ngạc.

Một nữ nhân lớn tuổi thậm chí còn quỳ xuống đất mà khóc.

“Aaa, Trường Sinh của tôi, Trường Sinh à…” Tiếng kêu thống khổ truyền khắp thôn làng.

Xuân Phong bước sang một bên, nhìn thấy bóng dáng người nữ nhân lúc sáng giữa đám đông.

Chỉ là nàng ta không khóc như những người khác mà đứng ngây ngốc ở đó, nhìn như đang bị sốc đến mức không thể cử động.

Xuân Phong đoán rằng chắc nam nhân của nàng ta cũng ở trên thuyền. Nhìn thấy bộ dạng thất hồn của nữ nhân, Xuân Phong cảm thấy có chút đau lòng

Những nữ nhân quỳ xuống đất gào khóc, trong khi những nam nhân còn chút sức lực khác bước tới cố gắng kéo chiếc thuyền đánh cá vào bờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-466.html.]

"Mọi người, chúng ta nhanh chóng kéo chiếc thuyền này lên. Có lẽ trên thuyền còn có người!" Lời nói của người đàn ông trung niên nhắc nhở mọi người hiện tại điều quan trọng nhất là gì.

Những người còn lại nghe nói lập tức đứng lên, thậm chí có một số nữ nhân có vẻ khỏe mạnh cũng đi theo.

Nữ nhân lúc nãy đang đứng cũng nhanh chân chạy lại giúp, Xuân Phong hơi lo lắng. Tình hình thế này, sợ là đã không còn ai sống sót.

Nhưng Xuân Phong biết những người này vẫn đang nuôi hi vọng, họ không thể chấp nhận được sự thật.

Vì thế, nàng ra lệnh cho những hộ vệ phía sau tiến lên giúp đỡ.

Việc kéo một chiếc thuyền đã chìm trong nước đã không hề dễ dàng, chưa kể đến chiếc thuyền này còn đang bị lật úp.

Sau nửa giờ vật lộn, cuối cùng thân thuyền cũng được kéo vào bờ.

Nhưng kết quả thật đau lòng, không có ai trên thuyền, cũng không có dấu hiệu của sự sống.

Một số phụ nhân khi thấy cảnh này càng khóc lớn hơn, thậm chí khiến những người xung quanh có chút đau tai.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Phong không thể phân biệt nổi họ đang thương tâm, hay chỉ đơn thuần là tru lên nữa.

"Haizz... Chuyện gì vậy? Sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ?" Lão nam nhân nhìn thấy cảnh này đau lòng mà cảm thán.

Nhìn cảnh tượng này, Xuân Phong cảm thấy thật bi thảm. Những người trên chiếc thuyền này đều là lực lượng lao động trẻ khỏe trong làng. Những người này xảy ra chuyện, cuộc sống của những người ở lại phải làm thế nào đây?

Trong lúc Xuân Phong thở dài, ánh mắt của Bách Lý Mặc Thần vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào thân thuyền.

"Sao vậy, chàng đang nhìn cái gì?" Xuân Phong vừa quay người lại đã nhìn thấy Bách Lý Mặc Thần đang nhìn quanh.

"Nàng không cảm thấy con thuyền này có vấn đề sao?" Bách Lý Mặc Thần chậm rãi nói.

"Có chuyện gì sao, có gì không đúng à?"Xuân Phong không thấy có gì không ổn. Nói đúng hơn là nàng vẫn chưa kịp quan tâm mọi thứ xung quanh, vẫn đang nghĩ đến những con người tội nghiệp này.

Nhưng sau khi được Bách Lý Mặc Thần nhắc nhở, Xuân Phong bắt đầu quan sát kỹ hơn chiếc thuyền mới được kéo vào bờ.

Quả nhiên sau khi nhìn kỹ, nàng cũng nhận ra chỗ không hợp lý.

Dưới đáy thân thuyền có rất nhiều lỗ thủng to bằng ống tre, những lỗ này trông không giống như không phải tạo thành từ va chạm, mà là giống như có người cố ý làm ra.

Nhìn kỹ phía trước thuyền, nàng thấy có rất nhiều sợi dây buộc vào thuyền, đầu kia của sợi dây dường như đã bị một loại vũ khí sắc bén cắt đứt.

"Con thuyền này có vấn đề!" Xuân Phong quay đầu nhìn về phía Bách Lý Mặc Thần tỏ vẻ như đã hiểu ra.

Quả thực có vấn đề!

Làm sao đáy chiếc thuyền đang yên đang lành lại có lỗ thủng, đáy thuyền mà thủng, chắc chắn thuyền sẽ chìm, những ngư dân này chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Bách Lý Mặc Thần cũng phát hiện trên thuyền còn sót lại một số bao cát, bên trong vẫn sót lại một ít cát. Điều này càng kỳ lạ hơn, tại sao đi đánh cá lại mang theo cát?

Ngoài ra còn có những sợi dây bị cắt bằng dụng cụ sắc nhọn, tất cả đều cho thấy vụ tai nạn này là do con người gây ra.

Nhưng ai lại đi gây chuyện với nhóm ngư dân tội nghiệp này? Và những ngư dân này hiện còn sống hay đã chết?

Nhất thời, Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần đều chìm trong suy nghĩ.

“Xin hỏi, tại sao chiếc thuyền này lại phải buộc nhiều dây thừng như vậy?” Một lúc sau, Xuân Phong đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi một lão nam nhân bên cạnh trông còn khá bình tĩnh.

Xuân Phong từng đến nhà lão nam nhân thu gom ring biển, nên ông nhận ra nàng, thở dài trả lời.

“Đánh bắt cá trên biển là nghề liều mạng. Những sợi dây này dùng để trói người lên thuyền. Nhỡ khi ra biển gặp phải sóng to gió lớn, có thể tự buộc bản thân vào đây, sẽ không bị rơi xuống biển, người đi cùng có thể giúp đỡ."

Loading...