Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 464

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:02:58
Lượt xem: 48

Qua một lúc lâu mà trong phòng vẫn không có tiếng đáp lại, Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần xoay đầu liếc nhìn nhau.

Vốn dĩ họ cũng dọc theo bờ biển đến lấy hàng, không ngờ nơi này vẫn còn có một thôn nghèo như vậy, không khỏi có chút tò mò.

Rõ ràng trong phòng có dấu hiệu của người ở nhưng lại không thấy ai bước ra.

Xuân Phong vừa định ngẩng đầu lên đẩy cửa, cánh cửa lại đột nhiên mở ra từ bên trong.

Xuân Phong thu tay lại, nhìn phía trước là một tiểu cô nương khuôn mặt bẩn thỉu, lại có đôi mắt sáng ngời, đoán chừng khoảng sáu, bảy tuổi.

"Chào tiểu muội muội, người lớn nhà em có ở nhà không?" Xuân Phong nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, không nhịn được mà cúi đầu mỉm cười với đứa nhỏ, nhẹ nhàng hỏi.

Đứa nhỏ nhìn vào đại tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt, có hơi ngượng ngùng rụt tay lại.

Thầm nghĩ đại tỷ tỷ này từ đâu đến, vẻ ngoài thật xinh đẹp, thoạt nhìn lại vô cùng thân thiện.

"Đại tỷ tỷ ..." Tiểu cô nương khẽ cắn môi, lên tiếng nói.

Động tác của đứa trẻ này lập tức lọt vào tầm mắt của Xuân Phong, tiểu cô nương ở giữa tiết trời lạnh lẽo như vậy còn mặt một bộ y phục đơn giản, không tính là dày dặn, dưới chân còn mang một đôi giày thủng lỗ, chắc hẳn một chút tác dụng giữ ấm cũng không có.

Nghĩ đến tiểu cô nương này vừa nãy rụt tay rụt chân lại, có lẽ là vì cảm thấy ngượng ngùng, có chút tự ti.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Ừm, phụ mẫu muội có ở nhà không? Tỷ tỷ đến tìm họ mua chút đồ." Xuân Phong cười vô cùng dịu dàng nói.

"Mẹ ta ra ngoài rồi, có lẽ lát nữa sẽ trở về, hay là tỷ chờ một chút nha?" Tiểu cô nương này vừa nghe Xuân Phong nhắc đến phụ thân, ánh mắt lập tức tối sầm lại, nhưng đến khi nghe thấy Xuân Phong nói muốn mua đồ, trong mắt đã hiện lên chút ánh sáng hi vọng.

"Vậy hay là thế này, bọn ta sang nhà khác dạo, đợi lát nữa mẹ muội về ta lại đến đây!" Xuân Phong xoa xoa đứa nhỏ, cười nói.

"Đại tỷ tỷ, bây giờ người trong thôn đều không có ở nhà đâu, phải đợi đến trước bữa cơm chiều mới có thể về được."

Tiểu cô nương vừa thấy Xuân Phong muốn đi, lập tức đứng yên, mở to đôi mắt lấp lánh, nói.

"Vậy à, vậy thì chúng ta ở đây đợi họ cũng được." Nghe vậy, Xuân Phong xoay người nhìn Bách Lý Mặc Thần, sau đó cúi đầu nói.

"Tỷ tỷ, vào đây ngồi đi." Tiểu cô nương thoáng nhìn Xuân Phong, lại nhìn một lượt đám người Bách Lý Mặc Thần ở phía sau Xuân phong, lúc này mới nói nhỏ.

Tuy rằng đại ca ca ở phía sau kia có vẻ không dễ nói chuyện như tỷ tỷ này, nhưng cũng không giống người xấu, chi bằng cứ để họ vào vậy.

"Được, làm phiền muội rồi." Xuân Phong vô cùng lịch sự nói.

Nàng bước vào bên trong, phát hiện đây chỉ là một căn nhà tranh vô cùng đơn giản, nhưng cũng xem như sạch sẽ chỉn chu.

Quay đầu nhìn thoáng sang bếp lò, hóa ra trên mặt tiểu cô nương này có mấy vết bẩn là do đang nhóm lửa nấu cơm.

Có điều Xuân Phong liếc nhìn vào cháo trong nồi, không thấy có lương thực, không nhịn được mà chua xót trong lòng.

Tiểu cô nương vô cùng hiểu chuyện mời hai người vào nhà, Bách Lý Mặc Thần cũng không thèm quan tâm nơi nay có sạch hay không, dù sao ấn tượng đầu tiên chính là không quá xấu, cho nên tùy ý ngồi xuống một băng ghế gỗ dài cũ nát.

Xuân Phong nhìn một lượt quanh căn nhà, sau đó ngồi xuống cùng Bách Lý Mặc Thần.

Tiểu cô nương vừa rồi vội vàng chạy sang cái bàn đơn giản cạnh bếp, lấy ra hai cái chén sứ không tốt lắm nhưng sạch sẽ, bận rộn rót nước cho hai người uống.

"Đại tỷ tỷ, đại ca ca, hai người đợi một lát, mẹ rất nhanh sẽ về thôi." Khi tiểu cô nương này nói chuyện, trong giọng nói không giấu được có một chút mong đợi.

Xuân Phong hoàn toàn có thể hiểu được sự chờ đợi đó là gì, chính cái nghèo khó khiến một đứa trẻ sáu, bảy tuổi cũng biết làm sao để nịnh bợ, thật sự khiến người ta đau xót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-464.html.]

"Được, mọi người vẫn luôn ở đây sao?" Xuân Phong gật đầu bắt chuyện với tiểu cô nương.

"Đúng vậy, từ khi ta sinh ra thì đã ở đây rồi, đại tỷ tỷ, thoạt nhìn tỷ không giống người ở chỗ này của bọn ta, sao tỷ lại đến đây?" Đứa trẻ lớn độ này là đang trong thời điểm hoạt bát, thấy Xuân Phong hòa nhã nói chuyện, cô cũng lên tiếng hòa theo.

Còn Bách Lý Mặc Thần thì vẫn cứ luôn ở một bên, im lặng lắng nghe, cũng không biết có đang hơi mất kiên nhẫn hay không.

Hai người đang hăng say trò chuyện, đột nhiên nghe được ở trên giường vang lên tiếng khóc trẻ con nỉ non.

Xuân Phong có hơi kinh ngạc, quay lại nhìn Bách Lý Mặc Thần, không ngờ vẫn còn một đứa trẻ khác.

Có điều nhìn sắc mặt của Bách Lý Mặc Thần dường như đã sớm biết, chẳng trách hắn vẫn luôn im lặng, sợ ồn ào đến đứa bé sao?

Nghe được tiếng khóc của đứa bé, tiểu cô nương vèo một cái đã chạy đến trước giường, xốc chăn lên nhẹ nhàng dỗ dành.

Đứa bé kia dường như cũng rất hiểu chuyện, cảm nhận được bên cạnh có người thì sẽ không khóc, nhưng không lâu sau lại òa lên.

Xuân Phong đứng lên muốn đến xem tình hình, thoáng thấy tiểu cô nương đang thay tã cho đứa trẻ,

Thì ra là do đứa nhỏ đã tè ra tã, không thoải mái nên mới khóc.

Thay tã xong, đứa trẻ kia lại ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, nhưng Xuân Phong vừa định xoay người thì lại nghe thấy đứa nhỏ khóc.

Lần này có dỗ dành thế nào cũng vô dụng, tiểu cô nương thấy đứa nhỏ khóc không ngừng nên muốn bế nó lên.

Nhưng bế cũng không được, cơ thể bé tí của một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, ôm lấy một đứa bé năm sáu tháng tuổi là đã cố hết sức rồi.

Xuân Phong nhịn không được, bước qua bế đứa nhỏ lên, lúc này mới tốt hơn một chút, đứa bé được Xuân Phong bế lên thì không khóc nữa, có điều lại bắt đầu cọ xát trong lòng Xuân Phong, có vẻ như đã đói rồi.

Nhưng mà Xuân Phong lại hơi xấu hổ, nàng chưa từng sinh con... cũng không có sữa!

Bách Lý Mặc Thần thấy đứa nhỏ không ngừng cọ xát vào Xuân Phong, trong nháy mắt sắc mặt đã dày kịt mây đen.

Đứa nhỏ này thật lớn gan lớn mật rồi, dám động đến nữ nhân của hắn!

Tiểu cô nương thấy đệ đệ đã ngừng khóc, vốn dĩ còn đang vui mừng, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy gương mặt tối sầm của đại ca ca, cô sợ hãi kéo ống tay áo của Xuân Phong.

"Đại tỷ tỷ, hay là cứ để ta bế cho, đừng để đệ ấy làm bẩn quần áo của tỷ." Tiểu cô nương nhìn bộ y phục quý giá trên người Xuân Phong, lại thấy đệ đệ còn đang không ngừng cọ vào n.g.ự.c nàng, bất đắc dĩ nói.

Xuân Phong bị cọ cũng rất ngại, cho nên thuận tay trả đứa nhỏ lại cho tiểu cô nương kia.

Nhưng đứa nhỏ này biết nhận người, vừa được tiểu cô nương bế trong lòng thì lại bắt đầu khóc rống lên.

Vậy nên tiểu cô nương kia cũng không biết làm gì mới được.

Đúng lúc này từ cửa sổ truyền đến giọng nói rất hay của người phụ nữ: "Lệ Nha, đệ đệ lại khóc rồi?"

Đương nhiên giọng nói cửa người phụ nữ rất hòa nhã, vô cùng ôn nhu, cũng không vì đứa nhỏ khóc nháo mà trách móc tiểu cô nương.

Người phụ nữ vừa đi đến cửa đã thấy hai người hầu đứng canh bên ngoài, nhất thời khựng lại, sau đó nhanh chóng bước vào nhà với vẻ mặt cảnh giác.

Vừa vào đã nhìn thấy hai người cao quý, xinh đẹp lộng lẫy giống như thần tiên đứng trong nhà mình.

Còn Lệ Nha mà bà nhắc đến thì đứng bên cạnh Xuân Phong bế đứa nhỏ trong tay, kêu lên một tiếng với chất giọng trong trẻo: "Mẹ!"

"Mẹ, đệ đệ cứ khóc mãi, có phải đói bụng rồi không?" Tiểu cô nương lập tức bước đến, cố gắng giao đứa nhỏ trong tay cho người phụ nữ.

"Đúng rồi, đại tỷ tỷ và ca ca này đến mua đồ, con để họ vào nhà đợi người về.'' Tiểu cô nương nhìn mẹ mình vẫn đang quan sát hai người Xuân Phong, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Loading...