Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 463

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:02:57
Lượt xem: 39

"Thôi đi, thật là, ta quan tâm những chuyện này làm gì, không liên quan đến ta!" Xuân Phong lắc đầu.

Bách Lý Mặc Thần cười nhìn nàng, không nói gì, thật ra hắn biết Xuân Phong lo lắng cho Xuân Vũ, nhưng đó không phải những chuyện mà họ cần can thiệp.

Ba ngày sau, Bách Lý Mặc Thần sắp xếp mọi việc sau đó cùng Xuân Phong lên đường đến Liêu Đông.

Lần này Xuân Phong âm thầm đi tới Liêu Đông, không dùng cờ của Hộ Quốc Công Phủ hay Diêu Vương Phủ.

Nếu không như vậy, người ta thấy họ trắng trợn chạy đến lãnh thổ của mình, lại còn cướp bảo bối của người ta, không biết những người đó sẽ làm gì họ.

"Ôi, nơi này khá lạnh, chàng có muốn khoác thêm áo choàng không?" Xuân Phong nghe tiếng gió mạnh thổi ngoài cửa sổ xe rồi quay sang Bách Lý Mặc Thần bên cạnh.

Đã khởi hành được sáu bảy ngày đường, dường như xe ngựa của bọn họ đang đến gần bờ biển, gió biển giữa tiết trời đầu xuân này vẫn chưa tan hết rét buốt.

"Lại đây!" Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong đang rúc đầu vào cổ áo bởi cái lạnh, dang rộng tay kêu gọi.

"Hi hi" Xuân Phong ngay lập tức nhào vào lòng hắn, mặt cọ cọ vào lồng ngực, cảm nhận được sự ấm áp mới chịu bỏ qua.

"Ngoan, đừng động!"

Cảm nhận được người trong n.g.ự.c mình có gì đó không bình thường, Bách Lý Mặc Thần sắc mặt hơi thay đổi, dùng giọng trầm trầm mà lôi cuốn nói.

"Người chàng ấm thật." Xuân Phong ngẩng đầu, cong mắt cười ngọt ngào nói.

Nghe thế, Bách Lý Mặc Thần dùng thêm sức ôm chặt người trong lòng mình thêm một chút.

"Tiểu yêu tinh!" Bách Lý Mặc Thần cúi đầu, nói nhỏ vào tai Xuân Phong.

Hơi thở ấm áp ẩm ướt phả vào tai Xuân Phong, bầu không khí trong xe lập tức nóng lên, trở nên vô cùng mơ hồ.

Xuân Phong không biết vì bị hắn hấp dẫn hay là vì ngượng ngùng mà mặt cũng có chút đỏ lên.

Nhìn thấy dáng vẻ 'ngượng ngùng' của Xuân Phong, hắn thực sự có cảm giác muốn trừng phạt nàng ngay tại chỗ.

Cảm giác không thể kiểm soát này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa là kinh ngạc.

Hắn rất cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng ngay khi đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Xuân Phong, hắn ngay lập tức đầu hàng.

Hai mươi năm nay, hắn dường như không có hứng thú với phụ nữ.

Cho dù đối phương khỏa thân, hắn cũng sẽ chỉ có phản ứng sinh lý bình thường nhất, nhưng không có một tia dục vọng.

Cảm giác đó thuần túy là phản ứng của cơ thể và không liên quan gì đến cảm xúc.

Nhưng đối mặt với Xuân Phong, hắn không còn cách nào, nàng giống như chất độc, khiến hắn muốn dừng lại cũng không được, không thể buông tay, cũng không thể rời đi.

Lúc này, hắn không chỉ muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng tươi tắn của nàng, muốn hai người hòa vào nhau.

Xuân Phong lúc đầu còn ngại ngùng, nhưng dần dần bắt đầu thích thú và tận hưởng sự dịu dàng của hắn.

Cảm giác này là điều mà Xuân Phong chưa từng trải qua ở kiếp trước.

“ Vẫn còn lạnh sao?” Một lúc lâu sau, hắn mới không nỡ mà buông nàng ra, khàn giọng hỏi.

Nhưng ngay cả giọng nói khàn khàn đó cũng vẫn khiến lòng người nhốn nháo.

"Vẫn còn lạnh, ôm ta chặt hơn chút đi." Xuân Phong co rúm cổ lại.

Thực ra bây giờ nàng không hề cảm thấy lạnh mà chỉ là tham lam vòng tay và hơi ấm của hắn.

"Được rồi!" Hắn không khỏi hít sâu một chút, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-463.html.]

Cứ như vậy, Xuân Phong ngủ trong lòng hắn. Bách Lý Mặc Thần rất ngưỡng mộ tốc độ vào giấc ngủ của Xuân Phong, cùng lắm chỉ trong thời gian một chén trà, nàng đã đi vào giấc ngủ, còn ngủ ngon như vậy.

Mãi cho đến khi xe ngựa đi tới trạm dừng, Xuân Phong mới mới từ từ tỉnh dậy.

"Đến rồi? Chúng ta đang ở đâu? Xuân Phong vừa dụi mắt hỏi.

“ Còn vài ngày nữa chúng ta sẽ đến, bây giờ chúng ta xuống dưới ăn chút gì đi.” Bách Lý Mặc Thần lấy chiếc áo choàng lông cáo trắng ở một bên, khoác lên cho Xuân Phong, nhẹ giọng nói.

Chiếc áo choàng lông cáo trắng này được Bách Lý Mặc Thần đặc biệt làm cho Xuân Phong sau khi lấy được bộ lông cáo trắng từ tay thợ săn Hung Nô

E rằng chỉ có loại áo choàng này mới có thể ngăn được gió lạnh bên ngoài.

"Được rồi, cuối cùng chúng ta cũng được nghỉ chân". Xuân Phong duỗi người chuẩn bị xuống xe.

Nhưng Bách Lý Mặc Thần nhanh chân hơn nàng. Sau khi xuống xe trước, hắn quay người đưa tay về phía Xuân Phong, ôm nàng xuống xe.

"Được rồi, chàng nhanh thả ta xuống rồi nhanh đi ăn đi." Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc cùng tò mò của mọi người, Xuân Phong có chút xấu hổ nói.

"Đi thôi." Bách Lý Mặc Thần lại không thấy có vấn đề gì, chỉ mỉm cười nắm tay Xuân Phong bước vào một khách điếm nhìn có vẻ tương đối sạch sẽ.

Dọc đường đi thời tiết lạnh, Xuân Phong muốn vừa đi vừa ngắm cảnh, nhưng do thời tiết nên cũng mất hứng, chỉ rúc vào trong lòng Bách Lý Mặc Thần suốt ngày.

Người có nội lực mạnh giống như một chiếc lò sưởi tự nhiên, ôm hắn, Xuân Phong ngủ rất ngon.

Cuối cùng, vào buổi chiều ngày thứ hai, đám người Xuân Phong đã đến nơi.

Một huyện thành gần biển, cũng có thể tạm coi là một cảng biển, nhưng không lớn lắm, bởi vì Xuân Phong không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.

Đáng tiếc là chuyến đi Liêu Đông lần này không mang lại được gì đáng kể.

Cô không tìm được con xà cừ mình muốn, có lẽ những thứ đó là từ biển sâu, công nghệ trục vớt ở thời đại này còn hạn chế, cũng có thể khu vực biển này vốn chỉ thích hợp cho những loại động vật có vỏ nhỏ sinh sống.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Tóm lại, Xuân Phong thất vọng trở về.

May mắn thay, Xuân Phong không phải là không thu hoạch được gì.

Xuân Phong phát hiện sản lượng rong biển chỗ này rất phong phú, vả lại người dân không ăn chúng, đa số rong biển vớt được đều bị vứt ven bờ biển.

Xuân Phong cảm thấy cơ hội kinh doanh đã đến, liền cử người đi mua rong biển với số lượng lớn. Vì số lượng rất nhiều và trước đó chưa có ai hỏi mua nên giá của Xuân Phong không cao.

Nhưng ngay cả với mức giá thấp như vậy thì vẫn có không ít người đến bán rong biển.

Nghĩ cũng đúng, Liêu Đông không giàu có, sầm uất bằng Thiên An. Dù là một quốc gia giàu có như Thiên An vẫn có nhiều gia đình nghèo khổ.

Hơn nữa nơi này, làng chài ven biển thu nhập không nhiều, cuộc sống khá khắc nghiệt, chuyện giao thương hai nước lần này, đặc biệt là cửa hàng hải sản của Xuân Phong đều giúp những ngư dân này tăng thu nhập không ít, có điều như vậy cũng chỉ có thể giúp cuộc sống của họ dễ dàng hơn một chút.

Bây giờ có cơ hội kiếm tiền, sao họ có thể dễ dàng bỏ qua?

Chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi, Xuân Phong đã thu mua được hàng nghìn cân rong biển khô, khi có tin tức truyền ra vẫn còn rất nhiều đang chờ thu hoạch.

Xuân Phong nhìn rong biển đã được thu thập và xếp ngay ngắn khắp nơi trên mặt đất, nàng sẽ cử người gửi một lô về Thiên An trước.

Trong cùng ngày này, Bách Lý Mặc Thần và Xuân Phong đến một ngôi làng nhỏ tên là Làng chài Xuyên Thủy.

Ngôi làng này thoạt nhìn thì thấy rõ ràng dân cư thưa thớt hơn nơi khác, nhà cửa cũng vô cùng tồi tàn.

Nếu không phải thỉnh thoảng có chút khói bếp bay ra, Xuân Phong hẳn đã nghĩ nơi này là một ngôi làng bỏ hoang không có người ở.

"Có ai ở đây không?" Nhóm người Xuân Phong đi đến trước một căn nhà tranh có ánh khỏi bếp, gọi qua cánh cửa hé mở.

Loading...