Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 462
Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:02:56
Lượt xem: 38
Với sự phát triển giao thương giữa hai nước, người dân Liêu Đông và người dân ở nội địa Thiên An qua lại giao lưu với nhau nhiều hơn.
Xuân Phong lợi dụng thương hội để vận chuyển nguyên liệu hải sản từ vùng ven biển Liêu Đông vào nội địa và mở một phố Hải Sản.
Có danh tiếng của Phiêu Hương Cư trước đây, phố Hải Sản đã rất nổi tiếng ngay khi mới mở cửa.
Chuyện này khơi dậy ham muốn của các thương nhân, người người lũ lượt đến tận nhà muốn hợp tác, vì vậy phố Hải Sản đã trở thành một chuỗi cơ sở cung cấp dịch vụ ăn uống ở Thiên An.
Nhờ chuyện làm ăn này, Xuân Phong kiếm được rất nhiều tiền, không chỉ với ngành hải sản, mà ngành nuôi ngọc trai cũng được Xuân Phong phát triển lên hưng thịnh.
Sau khi tân đế lên ngôi, Bách Lý Mặc Thần đã mặc kệ rất nhiều chính vụ quan trọng trong triều, dành nhiều thời gian ở bên Xuân Phong hơn.
Hôm nay, Xuân Phong đang thưởng thức những viên ngọc trai trên tay, nàng chợt nhớ tới kiếp trước hình như có một loại ốc ở Biển Đông gọi là ốc xà cừ. Những con ốc đó có bề ngoài đẹp, lại vô cùng quý giá.
Nghe nói ở một triều đại nào đó, nó còn được các hoàng đế và quan lại dùng tượng trưng cho địa vị, đồng thời cũng là báu vật của Phật giáo.
Ở thế giới này nàng chưa bao giờ nghe nói đến thứ như vậy. Nếu nàng có thể tìm được loại ốc xà cừ này rồi chế tạo nó thành đồ trang sức thì chắc chắn sẽ rất được yêu thích.
Xuân Phong nhớ rằng thứ đó dường như được giải thích trong một số tài liệu Phật giáo, vì vậy nàng cho người thu thập một lượng lớn tài liệu Phật giáo mang đến phòng của mình để nghiên cứu.
"Vương phi, đây là tất cả những ghi chép về Phật giáo mà quản gia tìm được." Phủng Nguyệt bê mấy chồng sách dày đặt lên bàn, lau mồ hôi nói.
"Ừ, ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi!" Xuân Phong không ngẩng đầu lên nói, chỉ gật đầu rồi duỗi tay lật một quyển ra xem.
"Vương phi, người cần nhiều kinh phật như vậy làm gì vậy? Muốn cầu nguyện thì cứ đến chùa Tu Duyên ở ngoại thành. Nghe nói Bồ Tát ở đó rất linh." Phủng Nguyệt thấy Xuân Phong chăm chú đến xuất thần thì nói thêm.
"Không có gì, ta chỉ muốn tìm chút đồ thôi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì ta sẽ gọi." Xuân Phong ngẩng đầu cười nói với Phủng Nguyệt.
"Vâng, nô tỳ ở bên ngoài, có việc gì thì Vương phi cứ gọi." Phủng Nguyệt gật đầu rồi rời đi.
Phủng Nguyệt nhẹ bước ra khỏi phòng, nghĩ bụng vương phi đang tìm gì vậy? Trong đống kinh Phật này còn có bảo bối gì ư?
Phủng Nguyệt đâu biết thứ mà Xuân Phong đang tìm kiếm thực sự là một báu vật.
Xuân Phong cũng không biết mình đã đọc bao nhiêu quyển sách, cuối cùng nàng đã tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm. Nàng gần như nghĩ rằng trong kinh Phật tại thời không này không có thứ đó, may mắn là giữa hai thời không vẫn có chút tương đồng.
"Ôi, vương phi, nàng đang muốn tham gia khoa cử đấy à?" Bách Lý Mặc Thần vừa vào phòng đã nhìn thấy căn phòng đầy sách. Xuân Phong bị vây quanh bởi đống sách, không khỏi nói đùa.
"Chàng nhanh tới đây xem cái này này!" Xuân Phong xem sách đến hoa cả mắt, vừa nhìn thấy hắn đi vào lập tức gọi to.
"Có chuyện gì thế?" Vẻ mặt Bách Lý Mặc Thần nghi hoặc đi tới cầm lấy cuốn sách từ tay Xuân Phong.
"Nhìn chỗ này!" Xuân Phong chỉ vào một dòng chữ nhỏ nói.
"......." Bách Lý Mặc Thần vội nhìn vào chỗ mà Xuân Phong chỉ. Hắn quay lại nhìn Xuân Phong khó hiểu hỏi: "Nàng cho ta xem cái này làm gì?"
Trên đó có ghi chép về một thứ là một trong bảy bảo vật của phật giáo nhưng trên thực tế hắn chưa bao giờ nghe nói đến thứ kỳ lạ như vậy.
"Chàng nói xem trên đời thật sự có thứ này sao? Bảo vật của phật giáo, nhất định rất có giá trị!"
Mắt Xuân Phong sáng ngời nói.
"Không biết, những năm qua ta chưa từng nghe nói đến vật này. Có lẽ chỉ là Phật giáo bịa đặt ra !" Bách Lý Mặc Thần thản nhiên nói...
"Chắc chắn là có, hình như ta đã từng nhìn thấy nó trong một cuốn nhật ký. Cái này gọi là ốc xà cừ, đó là một loài động vật có vỏ rất lớn sống ở dưới biển. Loài ốc biển này sau khi c.h.ế.t sẽ chìm xuống đáy biển, trải qua hàng nghìn năm hàng vạn năm sẽ trở thành hóa thạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-462.html.]
"Ta nghĩ chỉ cần tìm được loài có vỏ lớn này, chúng ta nhất định có thể chế tạo ra báu vật xà cừ của Phật giáo"
Mặt Xuân Phong tràn đầy tự tin nói
“Thế cho nên?” Bách Lý Mặc Thần nhướng mày chờ đợi lời nói tiếp theo của nàng.
"Cho nên ta dự định trong khoảng thời gian này sẽ đi đến bờ biển Liêu Đông để tìm nó." Xuân Phong cười ngọt ngào nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Ừm..." Bách Lý Mặc Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của Xuân Phong, không nói gì chỉ là ừ một tiếng.
"Lần trước không phải chàng nói xong việc sẽ tìm một nơi ra ngoài đi dạo sao? Ta đã nghĩ kỹ rồi, đầu tiên ta sẽ đi Liêu Đông sau đó sẽ đi khắp thế giới!"
Xuân Phong lắc lắc cánh tay của người nào đó, nói với vẻ mặt ranh mãnh.
Nàng đâu phải là đi du lịch, rõ ràng nơi nào có tiền thì chạy tới nơi đó mới đúng!
"Được rồi, đều nghe nàng, chờ ta sắp xếp xong mọi việc thì đi!" Cuối cùng Bách Lý Mặc Thần cũng chịu thua bởi chiến thuật ôn nhu của nàng, đành thỏa hiệp.
"Ta biết chàng là tốt nhất!"
Xuân Phong vui sướng đến mức chỉ muốn nói "Yes! Tiền ơi, ta đến đây!
Từ lâu nàng đã muốn ra ngoài một chút rồi. Nàng đến thế giới này hơn ba năm, ngoài thôn Đại Hà và huyện Vân, nơi nàng từng đến cũng không nhiều.
Mặc dù trước kia cũng đã từng đến Hung nô nhưng lúc ấy là nàng bị bắt cóc. Sự khác biệt thực sự rất lớn, nhắc đến thật sự là khó nói thành lời.
Vì vậy lần này Xuân Phong muốn một là tìm kiếm báu vật, hai là thuận tiện thả lỏng tâm trạng thoải mái ngắm nhìn cảnh núi non tươi đẹp của thế giới này.
Bách Lý Mặc Thần nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Xuân Phong, hắn càng khẳng định lựa chọn của mình là chính xác.
Sự thật đã chứng minh lão Thất rất đủ tư cách làm một vị hoàng đế tốt.
"Lần này ra ngoài có muốn mang theo thứ gì nữa không?”
Bách Lý Mặc Thần biết theo tính tình của Xuân Phong, nàng sẽ cố gắng hết sức để mang theo những thứ liên quan đến việc kiếm tiền.
"Ừm, cái này ta phải suy nghĩ thật kỹ, tuy rằng chủ yếu là đi tìm xà cừ , nhưng cũng không chắc sẽ tìm được, cho nên vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng hai phương án, không thể đi uổng phí được, đúng không?"
Quả nhiên lời Xuân Phong nói giống hệt như những gì hắn nghĩ, không sai chút nào.
Nhiều khi hắn thật sự tò mò không biết trong cái đầu nhỏ của nàng đang nghĩ gì, tại sao nàng lại có thể có nhiều ý tưởng kiếm tiền đến vậy, như thể niềm đam mê kiếm tiền là vô tận.
Đột nhiên Bách Lý Mặc Thần nghĩ tới lá thư Xuân Phong để lại trước đó, trong lòng bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ táo bạo, nhưng chỉ để ở trong lòng không nói ra.
Hắn chỉ trìu mến nhìn Xuân Phong một chút rồi tiếp tục giúp Xuân Phong thu dọn sách ở trong phòng.
“Đúng rồi, ta nghe nói gần đây có người đề nghị hoàng đế nạp thêm phi tần phải không?” Xuân Phong đột nhiên quay lại hỏi.
"Ừm, đều là một đám lão thần muốn đưa con gái của mình vào hậu cung, nghĩ tân đế mới lên ngôi triều chính chưa ổn định nên muốn củng cố thế lực của mình." Bách Lý Mặc Thần cúi đầu từ từ nói.
"Haiz..." Xuân Phong thở dài, nữ tử sinh ra trong đại gia tộc cũng chưa chắc đã hạnh phúc.
"Có chuyện gì vậy?" Bách Lý Mặc Thần ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Xuân Phong hơi buồn thì hỏi.
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy những tiểu thư sinh ra trong gia đình giàu có, nhìn thì có vẻ hào nhoáng, nhưng thực chất họ chỉ là những tế phẩm của lợi ích và quyền lực gia tộc. Đôi khi cuộc sống này thật sự khó nói rõ ràng ..."
Xuân Phong ngẩng đầu thở dài.