Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:13:20
Lượt xem: 201

     “Tỉnh rồi á? Được rồi, tỷ đi xem xem, đệ ở đây trông lửa nhé. Cháo sôi bùng rồi thì hạ lửa, nhớ chưa?” Xuân Phong cởi tạp dề, dặn dò Xuân Sinh.

 

     “Vâng, đệ biết rồi, Nhị tỷ, tỷ đi đi.” Xuân Sinh gật đầu.

 

     Cót két.

 

     Xuân Phong đẩy cửa bước vào:”Tỉnh rồi à, ngươi thấy trong người thế nào?”

 

     “….”

    

    Bách Lý Mặc Thần lẳng lặng nhìn Xuân Phong, không trả lời.

 

     “Hỏi ngươi đó, không phải là sốt hỏng não luôn rồi chứ?” Xuân Phong thấy hắn im lặng không nói, ánh mắt ngơ ngác, liền lẩm bẩm, đồng đến sờ trán hắn, rồi lại sờ trán của mình.

 

     “Đâu có sốt đâu nhỉ?” Xuân Phong lại lầm bầm, kéo tay Bách Lý Mặc Thần định bắt mạch.

 

     “Ta không sao.”

 

     Thấy động tác của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần đột nhiên nở nụ cười, hào quang b.ắ.n ra bốn phía.

 

     “Ngươi bị thần kinh à, rảnh rỗi đi giả ngốc.” Xuân Phong giờ mới nhận ra trò đùa của hắn, buồn bực đứng lên, mắng.

 

     “Ta có nói gì sao?”

 

     “Ngươi…. Tỉnh rồi thì tự uống đi.” Nể tình hắn là bệnh nhân, Xuân Phong cũng không thèm so đo với hắn, ném cho hắn một bình sứ.

 

     Bách Lý Mặc Thần bắt được, cũng không nói thêm một lời, trực tiếp đổ ra một viên, uống thẳng.

 

     Thấy vậy, Xuân Phong hài lòng gật đầu, có chút đắc ý mở miệng: ”Không thắc mắc gì sao? Ngươi không sợ ta đưa thuốc độc à?”

 

     Bách Lý Mặc Thần thản nhiên nói: ”Ngươi sẽ làm thế sao?”

 

     “Sao ngươi biết ta sẽ không làm thế?” Xuân Phong khiêu khích.

 

     “Vậy sao ngươi lại cứu ta?” Bách Lý Mặc Thần vẫn thể hiện bộ dáng thản nhiên, khóe mắt nhiễm ý cười, thể hiện tâm tình hắn đang rất tốt nhưng Xuân Phong không để ý.

 

     “Cứu ngươi? Tại trông ngươi giống người có tiền đồ. Chả nhẽ ngươi nghĩ ta tốt bụng vậy sao?” Xuân Phong có chút buồn bực.

 

     “Cô nương muốn được báo đáp thế nào? Tại hạ giờ không xu dính túi, chỉ sợ là làm cô nương thất vọng rồi.” Bách Lý Mặc Thần có chút hứng thú, hỏi.

 

     Rõ ràng là người thiện lương như thế, lại cố tình thể hiện thành người hám lợi.

 

     “Thôi được rồi, chờ ngươi khỏe lên đã rồi tính. Bổn cô nương còn chưa nghĩ xong.” Xuân Phong nghĩ nghĩ rồi đáp trả.

 

     “Đúng rồi, thuốc đấy mỗi ngày uống 1 viên, đừng quên đấy.” Xuân Phong xoay người chuẩn bị đi ra, đã tới cửa, nhớ ra, quay lại nói.

 

     “Bách Lý Mặc Thần!” Ngay khi Xuân Phong bước một chân ra khỏi cửa, Bách Lý Mặc Thần trầm ngâm nói. “Tên của ta”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-46.html.]

     “À…” Xuân Phong sửng sốt một lúc, lại thoải mái đáp lại.

 

     “Nhị tỷ, cháo nấu xong rồi, giờ mang cho ca ca ăn luôn không ạ?” Xuân Sinh hỏi

 

     “Ừm, đệ đưa lên cho hắn đi.” Xuân Phong múc một báo đưa cho Xuân Sinh.

 

“Để ta bê cho, bát này nặng lắm, cẩn thận ngã bỏng.”  Xuân Vũ đi thăm ruộng về, nhận lấy bát từ Xuân Sinh, nói.

 

     “Vâng, vậy tỷ bê đi.” Xuân Phong thấy cũng hợp lý.

 

     Đi đến trước cửa, Xuân Vũ vuốt vuốt lại tóc, chỉnh lại quần áo, nhẹ nhàng gõ cửa rồi mới đẩy cửa vào.

 

     “Công tử tỉnh rồi à, Mau ăn cháo đi. Thương thế của công tử khá nặng, chưa được ăn đồ dầu mỡ, công tử ăn tạm cháo hoa nhé.” Xuân Vũ đặt bát cháo lên bàn vuông đầu giường.

 

     “Đa tạ!” Bách Lý Mặc Thần lạnh nhạt mỉm cười.

 

     Nhưng chỉ cần nụ cười này đã làm cho Xuân Vũ đỏ bừng mặt. Tuy cô đã sớm nghe Xuân Sinh nói vị công tử này đã tỉnh, cô cũng chuẩn bị tinh thần trước, nhưng khi nhìn thấy mĩ nam cười với mình, cô vẫn không thể ngừng rung động. Tim cô đập như con nai nhảy loạn, cuối cùng thẹn thùng mở cửa bước ra ngoài. Bách Lý Mặc Thần ngồi thong thả, nhàn nhã ăn cháo, không cảm thấy cái gì bất thường.

 

     “Đại tỷ, tỷ sao vậy? Bị sốt sao? Sao mặt tỷ đỏ vậy?” Xuân Sinh không hiểu nhân tình thế thái, chạy lại hỏi Xuân Vũ.

 

     “À, không có việc gì, chắc là do ngoài trời lạnh quá.” Xuân Vũ nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấp l.i.ế.m trả lời.

 

     Mấy ngày tiếp theo tuyết ngừng rơi, nền tuyết cũng chậm rãi tan chảy, dưới nửa tháng đại hàn này, mấy luống rau của Xuân Phong gần như đã đến ngày thu hoạch hết.

Xem xét tình hình sức khỏe của Bách Lý Mặc Thần, nàng kết luận thuốc nàng nghiên cứu ra cũng khá có hiệu quả. Trước đó, nàng thừa dịp hắn hôn mê nên đã đút thuốc này cho hắn. Mặc dù thuốc của nàng không giải được tất cả độc trong người hắn, nhưng cũng giải được một số loại không quá mạnh, bên cạnh đó cũng có thể ức chế những loại còn lại, không cho độc lan ra.

 

     Những loại độc còn lại này, nàng vẫn phải nghiên cứu kỹ thêm, tạm thời chưa có tiến triển gì. Sau hơn 10 ngày tịnh dưỡng, vết thương của Bách Lý Mặc Thần đã đỡ không ít, nhưng nội lực thì vẫn chưa bằng một nửa so với trước đây. Thương thế ổn rồi, đến lúc hắn phải đi rồi. Hắn thực sự là không thể trốn tránh thêm được nữa.

 

     Trong 10 ngày này, để tránh bị mọi người dị nghị, hắn đường đường là một nam tử hán lại phải chôn chân trong căn phòng chỉ 10 mét vuông, không được bước một bước ra ngoài. Nói gì thì nói, cả nhà này toàn phụ nữ và trẻ em, hắn là một nam nhân, xuất hiện ở đây không hề phù hơp.

 

     “Ta sắp phải đi.” Khi Xuân Phong vào đưa cơm, Bách Lý Mặc Thần mở miệng thông báo.

 

     “Vậy à, bao giờ ngươi đi?” Xuân Phong.

 

     “Đêm nay!” Bách Lý Mặc Thần.

 

     “Ừ, ta biết rồi.” Xuân Phong thản nhiên trả lời, đặt đồ ăn xuống rồi ra ngoài.

 

     Bách Lý Mặc Thần ngây ngốc tại chỗ. Giá trị nhan sắc của Bách Lý Mặc Thần hắn từ bao giờ lại xuống thấp như vậy? Sao nghe hắn nói phải đi mà Xuân Phong còn không thèm liếc mắt một cái? Không hợp lý chút nào. Suy nghĩ nửa ngày, Bách Lý Mặc Thần kết luân là mắt nhìn người của Xuân Phong không tốt, gu mặn mòi, có vấn đề. Nếu Xuân Phong biết hắn nghĩ như vậy, có phải cô sẽ cho hắn một viên độc luôn cho yên bình không?

 

     “Cho ngươi, chừng này đủ để ngươi uống nửa năm, có thể làm chậm quá trình lan rộng của độc tố. Đây là đơn thuốc, uống hết rồi thì ngươi có thể tự làm theo.” Xuân Phong mới ra ngoài xong đã quay lại, để mấy thứ lên bàn. Bách Lý Mặc Thần kinh hãi. Ban đầu hắn chỉ nghĩ là cô gái  này biết y thuật cơ bản thôi, ai ngờ nàng lai phát hiện trên người hắn có độc, lại còn có cách ức chế độc. Phải biết rằng việc hắn trúng độc là tối mật, người bình thường không thể nào chẩn mạch ra được, chứ đừng nghĩ đến áp chế nó.

 

     “Không có gì phải ngạc nhiên. Chuyện không có lợi ta sẽ không làm, hãy nhớ lấy lới hứa của ngươi.” Xuân Phong nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của Bách Lý Mặc Thần, trong lòng có chút đắc ý. Ai bảo hắn bình thường cứ thích tỏ ra thản nhiên như kiểu trời sập xuống cũng không liên quan đến hắn.

 

     “Ừ, đây, cho ngươi cái này. Có viêc gì thì đến kinh thành tìm ta.” Bách Lý Mặc Thần sau khi hồi tỉnh từ tình trạng sốc, lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho Xuân Phong.

Xuân Phong cũng không khách khí, nhận lấy ngọc bội, chỉ thấy trên ngọc bội có khắc chữ “Mặc”, chắc là vật liền thân của hắn.

 

     “Vậy ngươi ăn đi, ta ra ngoài đây.” Nói xong, Xuân Phong quay người rời đi.

 

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

     Đêm đó, trong đêm khuya thanh vắng, một viên pháo sáng bay lên, đây là ám hiệu của bọn họ. Không bao lâu sau, trong phòng tối đen bỗng lóe lên một bóng người. Người mới đến quỳ một chân xuống, hành lễ với người trên giường.

Loading...