Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:13:01
Lượt xem: 177
Xuân Phong sờ tới sờ lui, sờ soạng mãi cũng vẫn chưa cởi được hết quần áo người kia, không khỏi oán giận: ”Quần với chẳng áo, kiểu gì thế này, nếu không phải sợ ngươi không có quần áo mặc, ta đã sớm xé hết rồi.”
Nghiên cứu mãi, cuối cùng cô cũng giải tán hết quần áo của hắn, tìm đươc một thanh chủy thủ tinh xảo. Dưới lớp quần áo là xương quai xanh gợi cảm, cơ n.g.ự.c rắn chắc, đường cong nam tính, làn da trắng nõn, sạch sẽ mà lại không mất đi vẻ nam tính. Đây chính là hình tượng nam nhân lý tưởng của Xuân phong.
Ực ực, là tiếng Xuân Phong nuốt nước miếng. Nàng thầm so sánh nam nhân này với nam thần thế kỷ 21, không hề kém cạnh chút nào nha.
Cuối cùng, cô nhìn đến miệng vết thương, vừa nhìn đã thấy đau thay rồi. Vết thương sâu tới mức có thể thấy được mơ màng thứ trong bụng. Miệng vết thương đã bắt đầu có triệu chứng nhiễm trùng do không được băng bó và tiếp xúc với không khí quá lạnh. Lớp này đã muốn hoại tử, nàng phải xử lý sạch sẽ. Nàng hơ nóng chủy thủ để tiêt trùng, bắt đầu nhẹ nhàng loại những phần bị hoại tử đi. Động tác của cô rất nhẹ, nhưng bệnh nhân đang hôn mê vẫn đau đến mức rịn ra một lớp mồ hôi, mặt hơi đỏ ửng lên.
Xử lý xong miệng vết thương, cô rắc một ít thuốc trị thương tự chế, rồi xé mấy dải quần áo để băng lại. Xé đồ của ai, tất nhiên là của người kia rồi. Chẳng nhẽ lại để một tiểu cô nương y phục không lành lặn trở về nhà?
Đắp thuốc xong, tiếp theo là quan sát phản ứng của hắn, xem có bị sốt không, chỉ cần không sốt thì sẽ không có vấn đề gì mấy. Phần thuốc hồi nãy là Xuân Phong chuẩn bị cho chính bản thân mình, phòng ngừa đi rừng gặp vấn đề gì, tất nhiên chất lượng sẽ tốt hơn các loại trên thị trường không ít, còn giúp miệng vết thương nhanh lành hơn. Nhưng vấn đề nghiêm trọng bây giờ là độc trong người hắn. Độc này đã ở trong cơ thể hắn từ lâu, đã bắt đầu lan đến phổi, nếu khong xử lý tốt, chắc thời gian của hắn chỉ còn lại khoảng 1 năm thôi.
Xuân Phong nhớ rõ quyển sách kia có ghi chép về phương pháp chế độc và giải độc, nhưng nàng vẫn chưa kịp đọc qua. Xem tình hình này, nàng phải nghiên cứu thêm về phương diện này rồi.
Xuân Phong vảy chút nước ấm, lau mặt cho nam nhân. Ai da, đẹp trai nha, đến cả Xuân Phong đã nhìn quen mắt các nam thần, mĩ nam ở thế kỷ 21 cũng phải ngây người một lúc. Mày kiếm như vẽ, lông mi cong dài, mũi vừa cao lại vừa thẳng, chỉ có mi tâm hơi nhăn lại khó chịu. Mọi thứ kết hợp quá hoàn hảo trên khuôn mặt này, chỉ là làn da hắn có chút trắng bệch.
Khuôn mặt này như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế, không khỏi làm cho người nhìn cảm giác cấm dục, không dám xâm phạm. Xuân Phong không tự giác mà xoa mi tâm hắn:”Mọi việc ổn rồi, ngươi mệt mỏi thì nghỉ đi, ta canh gác cho ngươi, yên tâm.”
Có lẽ những lời nói của nàng có tác dụng, người đang nằm lập tức thả lỏng, như một chiếc thuyền lênh đênh trên biển tìm được tàu lớn che chở.
Thấy trời sắp tối, Xuân Phong vẫn chưa trở về, mẹ cô lo lắng đến mức đi vòng quanh, không biết phải làm thế nào, chỉ biết đứng ngó ở cửa thôn. Mà ở trên núi, Xuân Phong tập trung chăm sóc người bệnh, không để ý thời gian. Nàng vẫn đang nghĩ xem phải giải quyết người này thế nào. Động này bình thường ở lại nghỉ ngơi chút thì còn có thể, chứ ở qua đêm thì không ổn. Chưa kể hắn còn đang bị thương nặng. Nếu nàng không ở đây canh giữ, có khi người này bị dã thú đến xử luôn cũng nên. Càng nghĩ, nàng lại càng thêm quyết tâm phải đưa được hắn về. Vì thế, Xuân Phong đợi trời tối hẳn, rồi chạy về làng tìm người hỗ trợ.
Xuân Phong xuống núi, vừa đến cổng làng đã thấy mẹ và chị đang lo lắng đứng ngóng.
“Mẹ, đại tỷ, con về rồi.” Xuân Phong vẫy tay từ xa.
“Phong nhi, sao giờ con mới về? Có sao không?” Mẹ vội vàng chạy lên kiểm tra.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-45.html.]
“Không phải con an toàn trở về đây rồi sao? Chúng ta về nhà đi mẹ, con có chuyện cần trao đổi với mẹ.” Xuân Phong cảm thấy việc cứu người vẫn cần giữ bí mật, dù sao thời đại này vẫn khá bảo thủ.
Về nhà, mấy mẹ con thương lượng việc cứu người, ban đầu mẹ có vẻ do dự, dù sao nhà toàn đàn bà con gái, dẫn một người đàn ông xa lạ về không hợp lễ nghĩa. Nhưng sau khi nghe Xuân Phong khuyên bảo, mẹ cũng đồng ý. Nói thế nào thì đó cũng là mạng người, cũng không thể thấy chớt mà không cứu.
Cuối cùng, Xuân Phong lặng lẽ gọi thêm Tần thúc, cùng đại tỷ, 3 người nhanh chóng chạy lên núi đưa người kia về. Cô cũng dặn Tần thúc không được kể chuyện này ra ngoài. Tần thúc là người ngay thẳng, lại đã có giao tình với cha nàng nhiều năm, tự nhiên sẽ giữ bí mật giúp cô.
Sau khi được cứu về, Bách Lý Mặc Thần mê man suốt 3 ngày 3 đêm, không biết là do độc tố phát tác hay do vết thương. Lại thêm nữa là không khí thoải mái, ấm áp của nhà Xuân Phong càng làm cho hắn để xuống đề phòng, thoải mái mà ngủ. Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn trong mấy năm nay.
Ngay khi mấy người Xuân Phong vừa rời đi, về đến nhà, một trận tuyết đổ xuống, hoàn hảo che đi hết dấu vết của họ, bởi vậy vô tình giúp Bách Lý Mặc Thần tránh được truy sát của nhóm người áo đen. Nhưng đồng thời, hắn cũng mất liên lạc với thủ hạ.
Bách Lý Mặc Thần hôn mê 3 ngày 3 đêm, cuối cùng vào buổi sáng ngày thứ 4, tỉnh lại. Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào người hắn, hắn giơ tay lên che bớt, thích ứng một lúc mới mở mắt ra. Hắn ngồi dậy, vươn vai, hoạt động gân cốt một chút, rồi thoải mái ngồi dựa vào đầu giường, động tác thoải mái như ở nhà, mây trôi nước chảy, không có chút gì là ngại ngùng, cũng không chê bai nhà cửa rách nát. Xuân Sinh vẫn luôn trực bên cạnh giường hắn cũng tỉnh lại, dụi mắt:”Đại ca, huynh tỉnh rồi. May quá, ta đi gọi tỷ tỷ qua xem cho huynh.”
"Từ từ!" Bách Lý Mặc Thần mở miệng.
Xuân Sinh vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
“Bây giờ vẫn còn sớm, không vội. Ta không sao, ngươi ngủ tiếp đi!”. Bách Lý Mặc Thần thấy vẻ mặc nghi hoặc của cậu bé, giải thích. Hắn biết mấy ngày nay cậu bé vì chăm sóc cho hắn mà chưa được ngủ tử tế.
Nào biết Xuân Sinh vẫn cứng đầu: ”Không được, Nhị tỷ nói rồi, huynh tỉnh thì phải lập tức thông báo cho tỷ ấy.”
“…”
Bách Lý Mặc Thần chỉ có thể mặc kệ Xuân Sinh chạy ra khỏi phòng. Kỳ thật, ngoại trừ buổi tối đầu tiên, do thương thế quá nặng, thân thể quá suy yếu, hắn đã ngất đi, còn lại hầu hết thời gian thần trí hắn đều thanh tỉnh, chỉ là vẫn quá yếu, không thể tỉnh lại. Cho nên mọi việc xảy ra trong phòng này hắn đều biết hết, ví dụ như cậu nhóc này vẫn canh chừng hắn hàng đêm mà không được ngủ tử tế, còn 3 mẹ con Xuân Phong phải ngủ chung 1 phòng. Còn có cả nhà này ai cũng lương thiện, không khỏi làm cho phòng tuyến trong lòng hắn được hạ xuống, chắc là hắn bị ảnh hưởng bởi sự quan tâm săn sóc và tình thân của gia đình này.
“Nhị tỷ, ca ca kia tỉnh lại rồi, tỷ đi xem chút đi.” Xuân Sinh vào bếp lôi kéo Xuân Phong.