Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:12:45
Lượt xem: 183
“Con cũng biết rồi đó, Đại thành ca ca của con xảy ra chuyện bên ngoài. Mấy hôm nay ta tìm người hỗ trợ, muốn mang nó về an táng.” Trương thẩm nói xong, một hàng nước mắt chảy xuổng, vội vàng dùng ống tay áo lau đi, lại nói tiếp.
“Nhưng ta đi rồi, Thúy Liên lại không có ai chiếu cố. Ta nghĩ mãi cũng không biết cậy nhờ ai, chỉ nghĩ đến con. Xuân Phong hiểu được suy nghĩ của Trương thẩm, đang chuẩn bị đồng ý với bà, đã nghe mẹ cô nói: “Tẩu tử, tẩu yên tâm, chúng ta sẽ lo việc ở nhà cho tẩu, tẩu cứ yên tâm đi lo chuyện cho Đại Thành.”
Mẹ Xuân Phong nhẹ nhàng với với Trương thẩm. Xuân Phong có kể cho mẹ nghe chuyện được Trương thẩm bảo vệ khỏi lời cay độc của Lý thị lúc đi xuống trấn. Huống chi trước đây nhà Trương thẩm giúp đỡ nhà họ không ít, vì vậy bà sảng khoái đáp ứng giúp đỡ.
Qua cuộc nói chuyện của mẹ và Trương thẩm, Xuân Phong cũng biết được đại khái chuyện xảy ra. Con trai duy nhất của Trương thẩm, tên Đại Thành, ra ngoài làm việc. Mấy hôm trước, trong lúc đang đắp tường cho một nhà giàu trên trấn, không cẩn thận ngã xuống, bị đập vào đầu mà chết. Trương thẩm này thật là số khổ. Bà mất chồng từ sớm, vất vả nuôi con trưởng thành thì lại mất cả con, đến cả cháu đích tôn cũng thiếu chút nữa là không giữ được. Mẹ Xuân Phong nói chuyện xong, cho đến lúc Trương thẩm đã về, bà vẫn thổn thức không thôi. Xuân Phong thầm nghĩ, đúng là phụ nữ được làm từ nước mà.
3 4 ngày sau, chuyện của Đại Thành ca ca đã được sắp xếp ổn thỏa. Do tai nạn xảy ra trong lúc làm việc, nên người ta đền bù cho nhà Trương thẩm 50 lượng, coi như là an ủi người nhà. Xuân Phong cảm thấy ở thời đại này mạng người thật là rẻ mạt. 50 lượng bạc mua một mạng người. Đúng là trong mắt người có tiền, mạng người cũng chỉ như cỏ rác.
**********
Mọi việc qua đi, Xuân Phong lại trở nên rảnh rỗi. Trùng hợp là cô lại là người không chịu được nhàn rỗi, thừa dịp tuyết trên núi vẫn chưa tan, cô lại xách giỏ chạy lên đấy.
Trên con đường tiến về Kinh thành cách đó không xa, trong một mảnh rừng rậm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đao kiếm.
Chỉ thấy một đám thích khách đang vây hãm một đám thương nhân ở giữa. Tuy những người này ăn mặc như thương nhân, nhưng qua hành động có thể thấy là đã được huấn luyện cẩn thận, vì vậy thân phận những người này chắc chắn không đơn giản.
Cho dù đều đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng do bị áp đảo về số lượng, đám thương nhân bắt đầu rơi vào thế hạ phong. Nổi bật trong đám thương nhân là một nam tử mặc áo màu đen, hoa văn đỏ sậm. Trong lúc thất thế, hắn đã bị c.h.é.m một đao vào thắt lưng. Lan Dich đang c.h.é.m giớt ở một bên, thấy thế, kinh hãi, vội vàng đá bay đối thủ, chạy đến bên người vừa bị thương, đỡ hắn dậy.
“Chủ tử, ngài sao rồi?” Lan Dịch hỏi.
“Chưa c.h.ế.t được.” Người nọ cắn răng đáp trả, rõ ràng đã sắp đến mức không cầm cự được nữa, nhưng vẫn kiên cường không bỏ cuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-44.html.]
“Chủ tử, ngài đi trước đi, chúng ta bọc hậu cho ngài.”. Lan Dịch vừa chặn tấn công của đám áo đen, vừa nói.
“Được, nhưng phải nhờ ngươi giúp ta một chút rồi.” Người nọ bất đắc dĩ nói.
Lan Dịch đẩy mạnh một cái, người kia có đà, bay ra xa vài chục trượng. Đám áo đen thấy vậy, bật người bay lên, muốn chặn người kia lại, lại bị đám thương nhân bày trận ngăn trở, liều c.h.ế.t chống đỡ. Thương nhân bí ẩn cố gắng vận chút nội công ít ỏi còn lại, lấy hết sức bình sinh, một đường chạy trốn. Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã chạy được bao xa, hắn kiệt sức, cảm thấy trước mắt cây cối san sát, mí mắt càng ngày càng nặng, thên thể càng ngày càng lạnh. Trước khi mất đi ý thức, hắn thấy một thân ảnh, đang muốn chế ngự, lại chỉ thấy bụp một tiếng.
Xuân Phong đang chuẩn bị bắt con gà rừng đã ngã gục trên tuyết, bỗng dưng thấy vai bị chộp lấy, theo phản xạ kêu cứu.
“Aaaa, cứu mạng, cứu… Ủa?” Nàng phát hiện ra người muốn “tấn công” mình lại đang nằm bất động. Ngoài chút hơi tàn, hắn không còn điểm gì giống một người sống nữa.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Này, tỉnh lại đi, tỉnh lại…” Mặc kệ Xuân Phong vừa lay vừa kêu, người kia không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Lay lay nửa ngày, nàng mới lật được người bí hiểm này lên. Nàng mệt đến mức ngồi thở hổn hển. Người này cao khoảng hơn 1 mét 8, dáng người khỏe mạnh, cũng may người này không gầy không béo, nếu không chắc hồi nãy Xuân Phong bị đè bẹp rồi. Tuy rằng nửa năm qua Xuân Phong được ăn ngon, vóc dáng cũng cao lên không ít, nhưng nàng cũng mới chỉ cao tầm 1 mét 5, 1 mét 6. Như vậy cũng là nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa rồi, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương 12 tuổi.
Tuy mặt người này đầy vết máo, nhưng nhìn những đường nét, góc cạnh trên khuôn mặt, có thể thấy dung mạo người này không tồi. Xem kỹ, nàng mới phát hiện ra nam nhân này đầy vết thương, đều là vết đao kiếm. Vết nghiêm trọng nhất là đường rạch dài và sâu trên bụng. Cũng may là chưa ảnh hưởng đến nội tạng, nếu không đã sớm mất mạng rồi. Chỉ là hắn mất nhiều m.á.u quá nên rơi vào hôn mê.
Để chẩn đoán tình trạng chính xác của hắn, Xuân Phong cẩn thận kiểm tra cơ thể, bắt mạch kỹ càng. Không kiểm tra thì thôi, làm xong cô mới thấy hắn thật sư không phải là người. Trời ạ, thân thể này bị hạ nhiều loại kịch độc, còn bị thương nghiêm trọng thế này, vậy mà vẫn kiên trì chống chọi. Dục vọng sống của người này quá là mãnh liệt rồi.
Hơn mười loại độc tố phỏng chừng đã được đưa vào trong cơ thể ít nhất là mười năm trước. Chắc là trước đây đã có cao nhân giúp hắn áp chế lại, nên độc chưa phát tác. Nhưng hiện tại, chắc là do cơ thể quá yếu, độc tố bắt đầu rục rịch lan tràn. Chắc là hắn muốn dùng nội lực, lại đúng lúc độc tố muốn lan ra, làm cho hắn không thể nào vận công, lại càng thêm yếu đuối. Kiểm tra xong, nàng suy nghĩ, cũng không thể tại chỗ cho hắn được, nếu làm vậy hắn không bị c.h.ế.t vì độc hay mất máo, mà lại c.h.ế.t vì đông cứng mất. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có cách kéo hắn vào hang động nhỏ mà cô phát hiện ra. Trước đây, cô vẫn thường vào đó nghỉ ngơi lúc đi hái thuốc, cũng chỉ cách đây khoảng một trăm thước. Nhưng một trăm thước này cũng đủ để vắt cạn sức lực Xuân Phong. nàng mất 2 tiếng mới có thể lôi thân thể to con này vào hang được.
Cô kéo hắn lên đám cỏ khô xong xuôi, mới ngồi xuống thở hồng hộc: ”Cha mạ ơi, mệt quá, muốn lấy mất nửa cái mạng của ta rồi. May mà ngươi gặp ta, nếu không đêm nay ngươi chịu chớt cóng ngoài kia đi.”
Nhìn người hôn mê, nàng lại nhóm một đống củi, trong động nhất thời ấm áp lên. Nàng lại lấy chiếc ấm vẫn thường dùng, ra ngoài bốc một ít tuyết, đặt lên đống củi, bắt đầu đun. Nàng cũng không mang theo đồ sức nhọn gì theo người, cũng chỉ biết giúp hắn rửa sạch vết thương. Nàng trước tiên chỉ có thể cởi bỏ quần áo, xem cụ thể tình hình của hắn.