Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:12:30
Lượt xem: 162

     “Haizz, không biết Trương gia nhà chúng ta tạo nghiệt gì, trước đây ta vừa sinh Đại Thành ca ca của con, thì cha nó mất. Vất vả nuôi nó lớn, dựng vợ cho nó, sắp được bế cháu trai thì nó lại mất. Đứa trẻ đáng thương này, chưa được sinh ra đã mất cha. Sau này chúng ta phải xoay sở thế nào đây.” Trương thẩm nói xong, không nhịn được bi thương, khóc.

 

     Trước đó, Thúy Liên biết được tin này nên mới bị động thai khí dẫn đến sinh non.Trương thẩm tuy cũng đau khổ, nhưng việc bảo vệ huyết mạch duy nhấ của nhà họ Trương vẫn là ưu tiên lớn nhất, bà chỉ có thể đè nén cảm xúc. Bây giờ, mọi việc trôi qua, bà có thể thả lỏng, cũng là lúc cảm xúc dâng trào. Xuân Phong nghĩ, trước đây, lúc cô đến đây, hẳn là ông nội cũng đau khổ như vậy, như tim bị khoét đi một mảnh, đau đớn vô cùng. Xuân Phong nghĩ ngợi, mắt cũng đỏ lên, nhưng cố kìm lại. Cô nhìn Trương thẩm, chỉ im lặng đứng ở một bên. Cô biết thím ấy cần phải phát tiết cảm xúc, có thể khóc được ngược lại lại rất tốt.

 

     Quả nhiên, sau khi khóc một lúc, bà lau nước mắt, ngại ngùng nói với Xuân Phong:”Ngại quá, làm con chê cười rồi, thím…..”

 

     “Con hiểu mà. Con cũng hiểu nỗi đau mất đi người thân, nhưng ở đây vẫn còn nhiều người cần chúng ta, cho nên chúng ta không thể gục ngã. Xuân Phong an ủi.

 

     Lời này là cô nói cho Trương thẩm, cũng là nói để chính mình nghe. Trương thẩm cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Xuân Phong đang thương tâm về cha mình, gật đầu nói:”Đúng vậy, đứa bé này cần ta, Thúy Liên cũng cần ta, ta không thể buông tay được.”

     Nói xong, và đứng dậy  định đi vào bếp nấu ăn cho Thúy Liên, lại bị Xuân Phong giữ lại.

 

     "Trương thẩm, người đi ngủ chút đi, người bị dày vò 2 ngày nay rồi. Chăm sóc bản thân tốt rồi mới chiếu cố người khác được. Những chuyện khác cứ giao cho con đi.” Xuân Phong thấy mắt Trương thẩm thâm quầng, đầy tơ máu, liền đẩy bà về phòng ngủ. Trương thẩm cảm kích tột độ, thầm nghĩ sau này nhất định phải báo đáp cả nhà Xuân Phong.

 

     Bà thực sự là quá mệt rồi, nằm xuống, ngủ một giấc, mở mắt ra đã là chiều hôm sau. Bà mở cửa ra đã thấy Xuân Phong bận rộn trong bếp, mắt thâm xì, vội vàng đi tới.

 

     “Trương thẩm, người tỉnh rồi, đỡ nhiều chưa?” Xuân Phong thả chậu gỗ xuống.

 

     “Ngủ dậy cảm thấy tốt hơn nhiều. Vất vả cho con rồi, là một tiểu cô nương lại phải làm những chuyện này.” Trương thẩm áy náy.

 

     “Không sao thím à. Sông có khúc, người có lúc. Trước đây lúc nhà chúng con khó khăn, thím cũng giúp đỡ không ít đấy thôi.” Xuân Phong cũng không thấy có gì không thích hợp. Huống hồ nàng là người hành y, sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu.

 

     “À đúng rồi. Thúy Liên tẩu tử đã tỉnh lại, con đút cháo cho tỷ ấy rồi, chắc đang cho đứa bé bú. Xuân Phong sợ Trương thẩm lại đau buồn, kéo tay bà vào phòng thăm cháu trai.

 

     Đêm qua, sau khi Trương thẩm đi ngủ, Xuân Phong trông nom Thúy Liên cả đêm. Sau đó, cô lại đút cho đứa bé ít nước. Nhưng Xuân Phong chưa đút cho trẻ con ăn bao giờ. Việc trông đơn giản thế, nhưng bế trên tay đứa bé nhỏ xíu, cô mới nhận thức được khó khăn. Trải qua 2 tiếng đồng hồ cô mới đút được 2 thìa nước. Xong việc, cô mới gạt gù mơ màng ngủ, lại nghe thấy đứa bé khóc. Cô cũng không biết làm sao, dỗ mãi không nín, cuối cùng mới phát hiện ra là đứa bé tè ướt rồi. Cô lại cởi ra thay tã cho đứa bé. Đứa bé nhỏ xíu, cô cũng không biết bắt đầu ở đâu, để tay ở đâu. Vật lộn mãi, không biết là do cô xử lý thoái mái, hay cô làm quá lâu, lúc cô làm xong, đứa bé đã ngủ trở lại.

Rốt cuộc lúc cô xong việc, đứng dậy duỗi lưng, trời đã tờ mờ sáng.

 

     Xuân Phong quá giấc, quyết định không ngủ nữa, vào bếp bận rộn.

 

     “Thúy Liên, con thế nào rồi? Đỡ nhiều không con?”. Trương thẩm tiến vào phòng, hỏi thăm.

 

     “Mẹ, con không sao, mẹ vất vả rồi.” Thúy Liên đỏ mắt, nói với Trương thẩm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-43.html.]

     “Con đã xem qua tình hình của tẩu tử rồi, cơ bản không có vấn đề gì. Ở đây còn có mấy thang thuốc điều hòa, bồi bổ thân thể, mỗi ngày uống một lần. Con về trước nhé.” Xuân Phong đưa gói thuốc cho Trương thẩm, nói.

 

     “Cảm ơn muội, Xuân Phong. Lần này nếu không có muội, sợ là ta và đứa nhỏ đã……” Thúy Liên nằm trên giường, ngồi dậy nói với Xuân Phong.

 

     “Tẩu tử, tỷ nằm xuống nghỉ ngơi đi, mới sinh xong không nên vận động mạnh. Nếu là người khác họ cũng sẽ làm vậy thôi, sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu.” Xuân Phong vội dặn dò, giải thích cho Thúy Liên.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

 

     Trương thẩm tiễn Xuân Phong ra tận cổng, cảm kích nhìn cô rời đi.

 

     Về đến nhà, Xuân Phong hỏi tình hình ngoài ruộng, sau khi biết ruộng đã có Xuân Vũ chăm sóc, liền yên tâm, chuẩn bị lên giường đi ngủ, lại bị mẹ kéo dậy:” đừng ngủ như vậy. Dậy ăn gì đã con. Để bụng đói đi ngủ không được đâu.” Mẹ Xuân Phong nhìn 2 mắt đầy tơ m.á.u của con gái, đau lòng.

 

     “Vâng, cảm ơn mẹ.” Xuân Phong ôm bát cháo lớn, cảm thấy trong lòng ấm áp.

Ăn uống xong, Xuân Phong đi ngủ, liền đến trời tối mới tỉnh dậy

 

     “Dậy rồi à con, mẹ có để dành đồ ăn cho con, con dạy ăn đi.” Mẹ Xuân Phong dừng vá quần áo, nói với cô.

 

     “Vâng mẹ.” Xuân Phong thoải mái duỗi lưng, đáp.

 

     Ăn xong cơm đã lại đến giờ đi ngủ. Xuân Phong ban ngày ngủ nhiều, giờ lại có chút mất ngủ, lăn lộn mãi không ngủ được. Nghĩ lại chuyện hôm nay, trong lòng cô vẫn có chút kinh sợ. Giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi. Cũng may là cô cứu được mẹ con Thúy Liên, nếu không, cô không thể nào đối diện với bản thân được.

 

     Dù là với thân phận cảnh sát ở kiếp trước, hay là Xuân Phong một thân y thuật của kiếp này, Xuân Phong cũng không thể cho phép bất cứ sinh mạng nào mất đi trong tay cô.

Vì vậy, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay, cô vẫn có chút sợ hãi. Suy nghĩ mãi, đến tận nửa đêm cô mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

 

            ******

 

            Mấy ngày sau, Trương thẩm đột nhiên đến nhà cô. Xuân phong tưởng là mẹ con thúy liên có vấn đề gì, chạy ra nói.

 

            "Trương thẩm, sao người lại tới đây? Có chuyện gì xảy ra sao?"

 

            "Không xảy ra chuyện gì, không có việc gì, con đừng gấp! Lần này thím tới là muốn tìm con có chút việc!"

 

            Trương thẩm nhìn thấy Xuân Phong, lộ ra chút tươi cười đã lâu không thấy, có chút ngượng ngùng hỏi.

“Có chuyện gì vậy thím?” Xuân Phong biết là không có việc gì xảy ra, yên tâm hỏi.

Loading...