Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:12:16
Lượt xem: 161
Cuối cùng, một tiếng khóc nỉ non mỏng manh vang lên, báo hiệu một sự sống mới.
“Ôi, may quá,…” Xuân Phong vui đến phát khóc.
“Ơn trời, cuối cùng cũng khóc rồi.” Xuân Phong nhanh chóng bọc đứa bé lại. Hiện tại là tiết đại hàn, cứ tiếp tục như thế đứa trẻ sẽ bị lạnh. Dù sao nó cũng là đứa trẻ sinh non, yếu hơn những đứa trẻ khác.
“Ôi, đứa bé sống lại rồi, sống lại rồi!” Trần bà bà từ lúc Xuân Phong làm hồi sức tim phổi vẫn đứng ngây ngốc nhìn, giờ nghe tiếng đứa bé, hô lên.
Trương thẩm nãy giờ đứng ngơ ngác, cũng sửng sốt, một lúc sau mới trấn tĩnh lại:”Trương gia nhà chúng ta có hậu nhân rồi.” Nói xong ngất đi không biết gì nữa.
Trần bà bà chạy tới nâng Trương thẩm dậy, gọi:”Trương tẩu tử, bà tỉnh lại đi.” Vừa kêu, vừa bấm huyệt nhân trung, dần dần Trương thẩm mới hồi tỉnh lại.
“Mau, ngồi nghỉ chút đã.” Trần bà bà an ủi.
Xuân Phong đem đứa trẻ đã được quấn lại cho bà:” Chúc mừng Trương thẩm, là một bé trai, hoàn toàn khỏe mạnh.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Sắc mặt đứa nhỏ đã khôi phục bình thường, trắng trắng mềm mềm, thật đáng yêu. Ngoại trừ trông có vẻ nhỏ hơn những đứa trẻ khác một chút, còn lại cũng không khác những đứa trẻ đủ tháng đủ ngày là bao nhiêu. Trưởng thẩm nước mắt vòng quanh, nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng Xuân Phong, mắt tràn ngập yêu thương. Cuối cùng, bà giơ tay đỡ lấy đứa bé.
Đúng lúc này, Trần bà bà đang chăm sóc sản phụ hô to:”Nha đầu, mau đến đây, mẹ đứa bé có vấn đề rồi, nhiều máo quá.”
“Xuân Phong, con cứu mẹ nó với, đứa bé không thể không có mẹ.” Nghe thấy sản phụ bị băng huyết, Trương thẩm gấp đến độ nước mắt rơi xuống, tay khẩn trương run lên.
“Trương thẩm, người yên tâm, để con qua xem thế nào, người đừng lo lắng.” Xuân Phong vỗ nhẹ tay Trương thẩm, an ủi.
Cô nhanh chóng quay lại bên giường, vén chăn lên xem xét tình trạng sản phụ, sau đó lại bắt mạch.
“Trần bà bà, làm phiền bà sắc thang thuốc này cho ta gấp.” Xuân Phong lấy ra thang thuốc đã chuẩn bị sẵn từ nãy, vẫn để trong túi đồ. Số thuốc này cô chỉ mang đi để phòng ngừa vạn nhất, không nghĩ tới lại thật sự hải dùng tới. May mà nàng có chuẩn bị, nếu không bây giờ mới đi tìm thì không kịp. Xuân Phong có thói quen rảnh sẽ lên núi đi dạo, hái một số loại thuốc dự phòng, để sãn ở nhà, nhỡ có chuyện gì thì không phải chạy lên trấn mua.
Phân phó cho Trần bà bà xong, Xuân Phong lại móc ra một bình sứ nhỏ, lấy ra một viên đan, đút cho sản phụ. Cô kiểm tra lại lượng máo chảy ra, viên đan dược kia đã có tác dụng, nhưng chỉ là tạm thời, vẫn phải chờ thang thuốc kia của Trần bà bà mới ổn định được tình hình. Không bao lâu sau, Trần bà bà mang thuốc vào, cẩn thận đút cho sản phụ.
“Tỷ có nghe thấy ta nói gì không? Tỷ phải kiên trì lên, đứa bé còn đang chờ tỷ đó, nó còn chưa được nhìn thấy mẹ. Tỷ nhất định phải cố chịu đựng nhé.” Xuân Phong đừng bên giường, nhẹ nói vào tai Thúy Liên. Xuân Phong yên lặng cầu nguyện, hi vọng sản phụ có thể vượt qua ải này.
Ở thời kỳ y học chưa phát triển, lúc sinh con vẫn sợ nhất là khó sinh, mất máo. Cửa sinh là cửa tử, chuyện này cũng coi như là bước một chân vào quỷ môn quan.
Có thể là lời khẩn cầu của Xuân Phong linh nghiệm, hoặc là do ý chí mãnh liệt của sản phụ, kỳ tích thực sự đã xảy ra. Một lát sau, Thúy Liên đã cầm máo, Xuân Phong bắt mạch cho nàng, xác nhận đã qua thời kỳ nguy hiểm, mới thông báo cho Trương thẩm.
Trương thẩm kích động, lệ rơi đầy mặt, kéo tay Xuân Phong:” Xuân Phong, hôm nay con là đại ân nhân của Trương gia chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-42.html.]
Nói xong, liền muốn quỳ xuống cảm tạ. Xuân Phong bước lên đỡ Trương thẩm:”Trương thẩm, người làm thế này là có ý gì? Vãn bối như con làm sao chịu được đại lễ này của người.”
Xuân Phong bận rộn cả một ngày, cả tinh thần và thể lực đều đã cạn kiệt.
“Trương thẩm, Thúy Liên tỷ tỷ tạm thời không có vấn đề gì, con về trước báo tin cho mẹ, cũng về lấy thêm ít thuốc, đêm nay con sẽ qua đây ngủ cùng người.” Xuân Phong sợ sẽ xảy ra việc đột xuất ngoài ý muốn, quyết định ở lại nhà Trương thẩm.
“Mẹ, con về rồi.” Xuân Phong mệt mỏi kéo chân về nhà.
“Về rồi sao? Sao muộn vậy con, không phải con lên núi sao? Sao mới đi 1 lúc đã chạy về lầy gì vậy con?” Xuân Phong nhìn Xuân Phong tay trống trơn trở về, thần sắc lại mệt mỏi, kỳ quái hỏi.
“Vâng, con chuẩn bị lên núi, nhưng đến cửa thôn thì gặp Trương thẩm, liền bị thím ấy kéo về nhà.” Xuân Phong vừa uống nước vừa nói.
“Con đến đó làm gì?” Mẹ cô càng tò mò.
“Hình như là con dâu của thím ấy. Tỷ ấy sinh non, lại khó sinh, 2 ngày 2 đêm còn chưa sinh được, lên trấn tìm đại phu thì không kịp, nên con qua xem sao.” Xuân Phong lại vào phòng tìm dược liệu, nói.
“Con là một tiểu nha đầu thì làm sao đỡ đẻ được, con giúp được gì không, tình hình thế nào rồi?” Mẹ Xuân Phong biết nữ nhi nhà mình có biết y thuật, nhưng vấn đề sinh đẻ này có chút…
“Không sao, mẹ tròn con vuông rồi mẹ. May có Trần bà bà nên mọi việc mới suôn sẻ. Con cũng chỉ hỗ trợ chút thuốc thang thôi.” Xuân Phong không muốn mẹ thấy mình khác biệt quá nhiều, dù sao mình cũng chỉ là đứa nhỏ 12 tuổi. Sự việc như vậy, nếu để mẹ biết, quá là chấn kinh rồi, nên đem công lao đẩy hết cho Trần bà bà.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Phụ nữ sinh được một đứa con đúng là….” Mẹ Xuân Phong bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Xuân Phong lấy thuốc xong, xoay người nói với mẹ:”Mẹ ơi, đêm nay con muốn qua nhà Trương thẩm ngủ. Hồi nãy Thúy Liên tẩu tử bị băng huyết, con sợ có việc gì xảy ra, cho nên…”
“Con đi đi, mặc nhiều áo vào, đừng để nhiễm lạnh.” Mẹ Xuân Phong đã từng trải qua nỗi đau sinh con 3 lần, tất nhiên biết nó nguy hiểm thế nào, chỉ dặn Xuân Phong chiếu cố bản thân thật tốt.
“Vâng, con biết rồi, mẹ ngủ sớm đi nhé.” Xuân Phong gật đầu, cầm túi thuốc chuẩn bị ra cửa. Mẹ cô nhìn con gái đi khuất dạng mới xoay người đóng cổng lại.
Ở nhà Trương thẩm, Thúy Liên tuy còn mê man, nhưng thần sắc đã tốt lên nhiều, có vẻ đã không còn nguy hiểm nữa.
Trương thẩm cẩn thận ôm đứa bé, dỗ dành, sợ con dâu xảy ra vấn đề gì.
“Trương thẩm, thế nào rồi? Tẩu tử có sao không?” Xuân Phong đi vào, thả gói thuốc xuống, hỏi.
“Chắc là không vấn đề gì, chỉ là mãi chưa tỉnh.” Trương thẩm cũng đã mệt mỏi, nói chuyện cũng có chút khó khăn.
“Không sao đâu, chỉ là mất máo nhiều, trước đó lại tiêu hao thể lực, còn bị kích động, nên mới thành như vậy, tỉnh dậy sẽ không sao.” Xuân Phong giải thích, trấn an Trương thẩm.