Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:12:00
Lượt xem: 173

     “Đến rồi, thuốc đến đây, Xuân Phong.” Trương thẩm bưng thuốc đã sắc xong vào.

 

     “Tốt lắm, đút thuốc cho tỷ ấy đi.” Xuân Phong vẫn không ngừng tay, phân phó.

 

     “Được rồi.” Trương thẩm luống cuống đút thuốc cho sản phụ.

 

     Dược hiệu phát huy khá nhanh, không bao lâu sau, sản phụ hét lên một tiếng, dọa Trương thẩm run lẩy bẩy, thiếu chút nữa là làm rơi chén thuốc.

 

     “Xuân Phong, có chuyện gì vậy?” Trương thẩm lo lắng hỏi.

 

     “Không sao, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng thôi. Cổ tử cung bắt đầu mở ra, nên sẽ đau nhiều.” Xuân Phong vẫn không dừng tay, quay lưng nói với Trương thẩm.

 

     Lại một tiếng thét vang lên, Xuân Phong vội nói với Trương thẩm:

 

     “Đem canh sâm lên để cạnh đây đi.”

 

     “Ừ ừ đây, ta đi lấy…” Trương thẩm nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

     Vừa rồi, Xuân Phong cho thai phụ uống một bát thuốc kích sinh. Trước đó, cổ tử cung chưa mở hoàn toàn, nên đứa bé không ra được, sản phụ thì đau đớn nên cũng không ăn được gì, hai ngày qua, gần như đã vắt kiệt sức lực của nàng rồi. Cho nên để phòng ngừa vạn nhất, Xuân Phong chuẩn bị một bát canh sâm, nếu sản phụ kiệt sức sẽ cho dùng.

 

     “A….Đau quá….” Sản phụ trên giường đột nhiên hét lên.

 

     “Từ từ, để ta xem xem, tỷ cứ bình tĩnh nhé.” Xuân Phong an ủi.

 

     “Trần bà bà, bà xem giúp con cổ tử cung đã mở hết chưa.” Xuân Phong nói với bà đỡ.

Dù sao Xuân Phong vẫn là khuê nữ chưa xuất giá, làm việc này cũng có chút không thích hợp. Tuy rằng cô là người hiện đại, những thứ này cô cũng đã đọc trong y thư, kiếp trước cũng coi như có nghe qua chút chút, nhưng những việc này cô cũng chưa trải qua bao giờ.

 

     “Hả, cái gì cơ? Cổ tử cung mở hoàn toàn là gì? Ta chưa nghe thấy bao giờ.” Trần bà bà nghe những thuật ngữ xa lạ này, nhất thời không hiểu được.

 

     “Hic, bà xem dưới đó của tỷ ấy, xem đã mở bằng tầm một nắm tay, đủ để đứa bé chui ra chưa?”

 

     “À, hiểu rồi, mở rồi, mở rồi.” Trân bà bà kích động nói.

 

     “Được rồi, tỷ tỷ nghe ta nói này, bây giờ ta đếm nhịp, khi nào ta bảo tỷ rặn thì tỷ rặn nhé.”Xuân Phong nghe Trần bà bà xác nhận, đưa tay phủ lên bụng sản phụ, khẩn trương nói. Sản phụ đã có chút mơ màng, nhưng bằng tình mẫu tử, nàng vẫn kiên trì, nghe thấy Xuân Phong nói, vẫn cố gắng phối hợp.

 

 

     “Chuẩn bị xong chưa, Hít thở, 1, 2, 3, rặn!” Xuân Phong kích động hét.

 

     “ Aaaa……” Sản phụ hít sâu, đem hết sức bình sinh, rặn.

 

     Hét xong, nàng nằm xuống, gần như lại ngất đi.

 

     “Mau, Trương thẩm, đem bát súp đến đây.” Xuân Phong vội hét lên với Trương thẩm.

“Tỷ phải kiên trì, nhất định không được ngủ, biết chưa? Đứa bé còn đang chờ tỷ. Đứa bé còn cứu được, tỷ nhất định không được từ bỏ.”

 

     Xuân Phong nắm tay sản phụ, không ngừng nói chuyện, cổ vũ nàng, chỉ sợ dừng lại một chút thì sản phụ sẽ ngất đi mất.

 

     Trương thẩm bưng bát súp chạy vào, “Đến rồi, nhanh nhanh”.

 

     “Đút cho nàng, nhanh.” Xuân Phong cẩn thận đỡ sản phụ dậy, để Trương thẩm đút canh cho nàng. Uống xong bát canh, rốt cuộc sản phụ trông thanh tỉnh hơn một chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-41.html.]

     “Khá hơn chút nào không? Cố gắng lên, chúng ta còn phải tiếp tục, đứa bé không đợi được lâu đâu.” Xuân Phong thấy sản phụ có phần tỉnh táo, nhân tiện nói.

 

     “Hít thở…1, 2, 3, rặn…!” Xuân Phong lại bắt nhịp.

 

     “Cố lên, dùng sức!” Xuân Phong ở một bên cổ vũ.

 

     Trần bà bà cũng đứng bên, vừa cổ vũ, vừa lau mồ hôi cho Xuân Phong và sản phụ. Giày vò đến tận tối đen, đứa nhỏ vẫn chưa chịu ra, nhất thời mọi người có chút nhụt chí.

Trương thẩm xụi lơ trên đất, miệng liên tục lẩm bẩm: “ Ông trời ơi, thật sự là ông muốn Trương gia chúng tôi tuyệt hậu sao? Trời ơi, chúng tôi đã tạo nghiệt gì?”

 

     Đến cuối cùng, Trương thẩm lấy hết can đảm, nói với Xuân Phong, cố gắng cứu người mẹ là được rồi.

 

     “Trương thẩm, người yên tâm, con sẽ cố hết sức.” Xuân Phong cũng chỉ có thể an ủi như thế.

 

     Lúc này, sản phụ nằm xụi lơ trên giường, toàn thân ướt đẫm, vô lực.

 

     Thấy vậy, Xuân Phong biết không thể chờ đơi thêm nữa, nếu không thì sẽ xảy ra tình trạng một x ác hai m ạng. Bất luận thế nào, cô không cho phép bản thân để cho hai sinh mệnh rời đi trước mắt mà không làm được gì.

 

     Vì thế Xuân Phong đưa ra một quyết định siêu cấp mạo hiểm: tự lấy đứa bé ra.

 

     “Trần bà, bà giữ chặt tỷ ấy, đừng cho tỷ ấy dãy giụa nhé.” Xuân Phong mạnh mẽ nói.

 

     “Được, ta sẽ giữ thật chặt.” Ngay cả Trần bà bà cũng bị khí thế của Xuân Phong làm ảnh hưởng, không hỏi nhiều mà đồng ý làm theo cô.

 

     Tiếp theo, Xuân Phong qua thau nước, bắt đầu tiệt trùng, kỳ thật chỉ có thể coi là rửa tay thôi. Cũng không biết làm thế nào nữa, điều kiện vệ sinh tiêu độc ở đây cực kỳ kém, đến cả rượu nặng cũng không tìm được. Tình huống quan trọng, không quan tâm nhiều thế được, cứu người quan trọng hơn.

 

     Cũng may trước đó Xuân Phong đã xoa bóp chuyển ngôi cho đứa bé, giờ chỉ cần thò tay vào là đã có thể sờ thấy đầu đứa bé. Lúc thò tay vào, Xuân Phong khẩn trương đến toàn thân run lên. Nhưng nghĩ đến mình đang nắm trong tay 2 sinh mệnh, cô cũng bất chấp cái gì mà khuê nữ, gạt bỏ chướng ngại trong lòng, nhanh chóng bắt đầu.

 

     “Bà giữ chặt nhé, nhất định không được để tỷ ấy động đậy.” Xuân Phong khẩn trương nói với Trần bà bà.

 

     Đây thật sự là chuyện cực kỳ cực kè nguy hiểm, làm không tốt, có thể không cứu được cả mẹ lẫn con, nhưng không làm thì không có chút hi vọng nào hết.

 

     “Aaa, ta thấy đứa bé rồi, bà ấn bụng nàng ấy đi, để ta lôi đứa bé ra.” Xuân Phong kích động nói.

 

     “Được rồi.” Trần bà lên tiếng.

 

     “A……..” Tiếng hét tê tâm phế liệt vang lên, trong đêm tối vang vọng cả sơn thôn.

 

     Trời mới biết, khoảnh khắc đứa nhỏ đi ra, là cái đau đến khắc cốt minh tâm!

Sau tiếng thét đó, sản phụ hoàn toàn ngất đi.

 

     “Ra rồi, ra rồi, đứa nhỏ ra rồi…..”Trần bà bà vui vẻ nói, nhưng một khắc sau, bà im lặng.

 

     Trương thẩm vẫn đang ngồi ở cửa nghe thấy, nhanh chóng chạy vào phòng, nhưng cũng chỉ chạy vài bước rồi dừng lại.

 

     Không đúng, đứa nhỏ không hề khóc, chẳng lẽ là…

 

     Trương thẩm không chấp nhận được sự thật, bất động.

 

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

     Xuân Phong sau khi lấy được đứa bé ra, thấy sắc mặt đứa bé có chút xanh xao, hiển nhiên là bị ngạt trong bụng, không thở được. Nếu là đại phu khác, chắc sẽ nói với Trương thẩm là không cứu được đứa nhỏ. Nhưng người này là Xuân Phong, cô sẽ không từ bỏ. Vất vả thế mới đưa được đứa bé ra ngoài, nàng không cho phép mọi chuyện kết thúc ở đây.

 

     Chỉ thấy Xuân Phong nắm hai chân đứa bé, dốc ngược lên, vỗ lên m.ô.n.g nó mấy cái.

Đứa bé vẫn không có phản ứng, nàng lại đặt nó lên giường, bắt đầu làm hồi sức tim phổi, chỉ cần là phương pháp cấp cứu, cô đều dùng qua mấy lần.

Loading...