Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:13:36
Lượt xem: 183

     “Chủ từ, thuộc hạ đến muộn, xin chủ từ trách phạt”.

 

     Sở dĩ hắn có thể đến nhanh như vậy, là bởi bọn hắn đã khoanh vùng phạm vi trăm dặm, huy động lực lượng cả nước, lật tung từng hòn đá lên để tìm kiếm.

 

     “Đứng lên đi, mọi việc thế nào rồi?” Bách Lý Mặc Thần hỏi.

 

     “Thuộc hạ vô năng, chưa điều tra được rõ ràng, chỉ tra được là có liên hệ với bên kia.” Người đang quỳ đáp.

 

     “Lan Dịch sao rồi?” Bách Lý Mặc Thần.

 

     “Bị trọng thương. Đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng trong thời gian tới đây khả năng không hành động được.” Ám vệ trả lời.

 

     “Ừ, về trước đã rồi tính.” Bách Lý Mặc Thần

 

     “Phái người âm thầm bảo vệ, đừng quấy nhiễu những người này.”Bách Lý Mặc Thần.

 

     “A?...Vâng” Ám vệ kinh ngạc, đáp.

 

     Đối với quyết định của chủ tử, họ sẽ tuyệt đối chấp hành, Tuy rằng trong lòng hắn còn nghi hoặc, nhưng chuyện của chủ tử không đến lượt hắn hỏi.

 

     Trong màn đêm đen, mấy bóng người bay trên bầu trời thôn Đại Hà, rồi biến mất trong bóng đêm mịt mù.

 

     Sáng sớm hôm sau, Xuân Sinh mơ màng thức dậy, đã thấy trong phòng chỉ còn mình, lăn xuống hỏi.

 

     “Đại tỷ, Nhị tỷ, mọi người nhìn thấy Mặc ca ở đâu không? Mặc ca không ở trong phòng.” Xuân Sinh nhìn các ngóc ngách không thấy Bách Lý Mặc Thần, có chút lo lắng hỏi.\Từ sau khi biết tên của Bách Lý Mặc Thần, Xuân Sinh luôn gọi hắn là Mặc ca. Bách Lý Mặc Thần có vẻ cũng thích cách gọi này, vui vẻ chấp nhận.

 

     Hơn mười ngày ngày, khi Bách Lý Mặc Thần thấy nhàm chán sẽ lôi kéo Xuân Sinh nói chuyện phiếm. Hắn kể cho Xuân Sinh nghe chuyện xưa, mà Xuân Sinh lại mê đắm những chuyện này của Bách Lý Mặc Thần, vì vậy suốt ngày bám đuôi hắn.

 

     Xuân Phong thấy Xuân Sinh sốt ruột, nói:”Chắc hắn đi rồi.”

 

     “Đi rồi á?” Xuân Sinh và đại tỷ Xuân Vũ đồng thanh nói.

 

     “Đúng vậy! Chả nhẽ hắn ở lại ăn Tết với nhà chúng ta luôn sao? Để hắn hàng ngày quay qua quay lại trong gian phòng chật chội kia á?” Xuân Phong nói.

 

     “Ai da sao lại đi rồi? Mặc ca cũng chả thèm nói với ta một tiếng, không có nghĩa khí gì cả.” Xuân Sinh vẻ mặt oán giận, nói.

 

     Xuân Phong:”…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-47.html.]

     Đứa bé ngốc này, mới đi theo chơi với hắn được mấy hôm, mà đã xưng huynh gọi đệ với hắn. Còn nói cái gì mà nghĩa khí. Ngưới ta cũng đâu phải dân thường tay bắt mặt mừng như chúng ta.

 

     Tuy Bách Lý Mặc Thần không nói gì, nhưng Xuân Phong vẫn cảm nhận được sự khác lạ của hắn. Bị thương thành như thế, vẫn có thể kiên trì. Lại thêm cả người đầy độc của hắn. Những loại độc như thế ắt hẳn cũng sẽ không dùng cho người thường. Khí chất nhơn nhơn kia của hắn cũng không thể là từ gia đình bình thường bồi dưỡng ra.

Xuân Phong nghĩ, lại sờ viên ngọc bội rong ngực. Đeo viên ngọc này lên người, liền có cảm giác ấm áp, cho nên Xuân Phong vẫn luôn mang bên người. Đại tỷ Xuân Vũ nghe nói Bách Lý Mặc Thần đã đi, trong lòng mất mát.

 

     Sau khi Bách Lý Mặc Thần đi, mọi việc trong nhà Xuân Phong lại trở về quỹ đạo như bình thường. Cuộc sồng yên bình, Xuân Phong cả ngày bận rộn, giống như Bách Lý Mặc Thần chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của họ.

 

     Ngoại trừ Tần thúc, những người khác trong thôn Đại Hà cũng không biết một người như vậy đã đến thôn của họ, những ngày tiếp theo của họ sẽ không thể như trước nữa.

Tới gần Tết, đường xuống trấn lại thông, rau quả trong lều cũng sắp thu hoạch đươc, tiếp theo chính là tìm đầu ra. Xuân Phong thấy phương án tự mình hái rau rồi đem đi bán không khả thi. Cô không có xe, không tiện chạy tới chạy lui, lại thêm mỗi lần chỉ mang bán được một ít. Xuân Phong nghĩ vẫn phải lên trấn khảo sát chút đã.

 

     Sáng sớm hôm sau, Xuân Phong dậy sớm rửa mặt, hái một ít rau quả tươi, đem thêm bánh bao mẹ đích thân làm, bắt đầu lên đường. Mùa đông đường rất khó đi, đường đã xa, nay lại phải đi chậm, thời gian chắc phải chậm hơn nửa tiếng. Trên đường đi, đói bụng, Xuân Phong mang bánh bao mẹ làm ra ăn. Đây là bánh mẹ đăc biệt làm cho cô. Vỏ bánh làm bằng bột ngô, nhân thịt xào ớt, ăn vừa ngon lại chống đói tốt, ăn cay còn làm nóng người, chống lại thời tiết lạnh giá.

 

     Rốt cuộc đến khi mặt trời lên cao, xe ngựa đã xuống đến trấn. Vừa xuống xe, Xuân Phong muốn tìm một tửu lâu lớn trên trấn. Nhưng vì thời gian quá sớm, nhiều tiệm vẫn chưa mở cửa, nàng đành đến quán phở, gọi một bát mì bò. Xuân Phong chậm rãi ăn bát mì, lại đợi thêm một lúc, tửu lâu mới lục đục mở cửa. Xuân Phong đi môt vòng, tìm thấy tửu lâu lớn nhất, thoạt nhìn làm ăn rất tốt, cảm giác cũng khá xa hoa. Vừa chuẩn bị bước vào, đột nhiên có một chiếc xe ngựa dừng trước tửu lâu. Đây là một chiếc xe khá giống với những chiếc xe bình thường khác, nhưng lớn hơn một chút. Xuân Phong liền tranh sang bên cạnh. Xe ngựa dừng lại, một nha hoàn tầm 14 15 tuổi bước xuống. Nàng vén rèm xe lên, đỡ một vị phu nhân tầm 30 tuổi xuống xe. Theo sau vị phu nhân này còn có một tiểu thư hoạt bát đáng yêu tầm 13 14 tuổi.

 

     “Phu nhân, tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi.” Nha hoàn nói.

 

     “Ừ.” Phu nhân xuống xe, ổn định, bình tĩnh nói.

 

     “Bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc lướt qua mắt, phu nhân kia đến gần:”Ngươi là Xuân Phong đúng không?”.

 

     Mới mấy tháng không gặp, Xuân Phong cao lên không ít. Cũng vì ăn uống đầy đủ, cô cũng đầy đặn lên, da dẻ căng bóng. Tuy trước khi đi nàng có trang điểm cho bản thân đôi chút, nhưng Trần phu nhân vẫn chỉ cần liếc mắt qua là nhận ra nàng.

 

     “Người…Người là Trần phu nhân!” Xuân Phong nhìn người trước mắt, suy nghĩ chút rồi hào hứng nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

 

     “Sao người lại ở đây? Đây là tiệm cơm mà.” Xuân Phong nghi hoặc, giờ cũng chưa tới giờ ăn cơm trưa mà.

 

     “À, đây là sản nghiệp nhà ta. Đợt này làm sổ sách cuối năm, ta nhân tiện mang con gái đến xem.” Trần phu nhân nói.

 

     Bỗng nhiên, nhớ ra gì, bà kéo vị cô nương nãy giờ vẫn đang đứng bên cạnh:”À, Xuân Phong, đây là con gái ta, Lam Lam. Lam Lam, đây là cô bé trước đây đã cứu mẹ, Xuân Phong cô nương.”

 

     “Là cô cứu mẹ ta sao? Thật sự cảm ơn cô.” Trần Lam Lam là người sảng khoái, lập tức cười nói cảm ơn Xuân Phong.

 

     Xuân Phong nhìn người tên Lam Lam trước mắt, ngũ quan thanh tú, mặt trái xoan, môi hồng răng trắng, mắt to đen láy, ngây thơ.

 

     “Chào Lam Lam tiểu thư, ta chỉ là gặp chuyện nên hỗ trợ, không đáng để cảm ơn. Ta cũng đã nhận tiền công của Phu nhân rồi. “ Xuân Phong cười, thi lễ với Lam Lam.

 

     “Cô không cần khách khí như vậy, cứ gọi ta là Lam Lam thôi. À còn chưa kịp hỏi, cô đến đây làm gì vậy?” Trần Lam Lam thoải mái ôm tay Xuân Phong tiến vào tửu lâu, vừa đi vừa hỏi.

 

     “À, ta đến là muốn hỏi xem tửu lâu có nhu cầu mua rau quả không. Ta có sẵn một số.” Xuân Phong đáp lời, hạ sọt đồ trên lưng xuống, lấy rau quả tươi trong giỏ ra.

Loading...