Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 453

Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:58:32
Lượt xem: 52

"Tại sao lại đến đón ta?" Rời khỏi Phủ Quốc Công, hai người chậm rãi bước đi trên đường, Xuân Phong mới mở miệng hỏi.

"Thấy rất muộn rồi mà nàng còn chưa về nhà." Bách Lý Mặc Thần thành thật trả lời, nhưng nửa câu sau 'lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện', hắn lại không nói ra.

"Ồ!" Xuân Phong gật đầu, nhìn mũi chân của mình, tiếp tục đi theo bước chân của hắn.

"Sợ không?" Bách Lý Mặc Thần bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.

"Cái gì?" Xuân Phong không hiểu nhìn hắn, nhưng trong phút chốc bỗng nhiên hiểu rõ ý hắn nói.

"Không có gì phải sợ, làm mẫu thân là một chuyện rất vĩ đại, rất cảm ơn ông trời cho ta nhiều cơ hội như vậy để có thể tận mắt chứng kiến sự vĩ đại của tình mẫu tử.

Xuân Phong ngẩng đầu nhìn mấy ngôi sao thưa thớt và vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời.

"Nhiều lần như vậy?" Bách Lý Mặc Thần khó hiểu nói.

"Ừm, chàng không biết sao? Trước đây, ta đã từng đỡ đẻ cho tẩu tử Thúy Liên, chính là nữ nhân đã liều mạng cứu ta." Xuân Phong gật đầu cười nói.

Nhưng nói đến tẩu tử Thúy Liên, Xuân Phong lại có chút thương cảm.

"Bằng không chúng ta đón mẹ chồng và con của tẩu tử Thúy Liên đến Vương phủ đi." Xuân Phong bỗng nhiên ngẩng đầu nói.

"Nàng vui là được!" Bách Lý Mặc Thần không phản bác, chỉ nhếch môi cười nói.

"Ừm, được, ngày mai ta phái người đi đón bọn họ đến đây." Xuân Phong gật đầu nói.

Dù sao, Thúy Liên là vì cứu mình mới mất đi tính mạng, Trương thẩm bọn họ cũng nên được bù đắp, mặc dù bọn họ ở chỗ nương thân cũng rất tốt, nhưng đối với đứa trẻ, lớn lên ở Vương phủ bao giờ cũng khác.

Nàng cũng chỉ là muốn cố gắng hết sức để bù đắp một chút, mặc dù những điều này căn bản không là gì so với tính mạng con người.

"Ừm, vất vả cho nàng rồi." Nói xong, Bách Lý Mặc Thần liền ôm Xuân Phong vào lòng, giọng điệu đau lòng nói.

Sự lương thiện của nàng khiến hắn không có cách nào ngăn cản hành động của nàng, rõ ràng biết nàng sẽ rất vất vả, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi bên cạnh.

Nghĩ tới hôm nay Xuân Phong còn chưa ăn cơm tối, đoán chừng cơm trưa cũng chưa ăn, đi chưa được hai bước, Bách Lý Mặc Thần liền ôm Xuân Phong nhẹ mũi chân bay vút về phía Vương phủ.

"Chàng đợi chút, buông ta xuống, để ta tự mình thử."

Nhìn thấy Bách Lý Mặc Thần đưa mình bay lên, Xuân Phong bỗng nhiên muốn thử thành quả của chính mình.

"Không mệt sao?" Bách Lý Mặc Thần nhướng mày nhìn người ở trong lòng mình.

"Để ta thử chút xem!" Xuân Phong lại lần nữa cười nói.

"Được!" Bách Lý Mặc Thần đáp xuống đất, rồi đem Xuân Phong đặt xuống đất.

Xuân Phong nhìn hắn một cái, trong lòng thầm đọc nội dung chủ yếu mà hắn đã dạy mình, để lấy đà, nàng chạy lấy đà đơn giản, hướng mũi nhân một chút.

Sau đó, Xuân Phong liền cảm nhận thấy thân thể mình giống như đang từ từ bay lên cao.

Mãi cho đến khi Xuân Phong cúi đầu xuống, mới xác định bản thân thật sự đang bay lên.

Điều này khiến nàng kích động không thôi, phải biết rằng người bình thường có căn cốt tốt, cũng phải luyện khoảng nửa năm mới có thể có kết quả.

Bây giờ, nàng mới luyện có nửa tháng mà thôi, đã có thể thông qua chạy lấy đà mà bay lên, thật sự là một kỳ tích.

Người ta nói khi khinh công luyện đến cảnh giới cực kỳ cao, sẽ có thể giống như Bách Lý Mặc Thần, liền có thể bay lên tại chỗ mà không cần bất kỳ động tác nào, bay trên không trung như đi bộ trên đất bằng.

Vốn dĩ Xuân Phong chưa bao giờ nghĩ những chuyện này là có thể, nhưng từ sau khi nàng xuyên không thần bí, liền cảm thấy dường như không có gì là không thể cả.

"Wow, ta thật sự bay lên rồi." Xuân Phong hướng xuống dưới kích động kêu lên.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hồn nhiên và ngây thơ, còn có dáng người đẹp như tiên kia, Bách Lý Mặc Thần nhịn không được muốn cùng nàng bay đến chân trời góc biển.

Nghĩ đến đó, hắn liền đạp nhẹ mũi chân, bay thẳng lên đến độ cao bằng Xuân Phong, ôm lấy chiếc eo thon của nàng, cùng nàng bay về phía trước.

Gió lạnh có chút lạnh quất vào mặt Xuân Phong, làm cho nàng có chút khó chịu.

Nhưng bỗng nhiên những cơn gió lạnh kia dường như có mắt, khi sắp quất vào mặt nàng liền tự động tách ra.

Xuân Phong biết là hắn đang dùng nội lực giúp mình chắn gió lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-453.html.]

Đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh Anh hùng xạ điêu mà kiếp trước đã xem qua, dáng vẻ hiện tại của bọn họ có phải trông rất giống Quá Nhi và Tiểu Long Nữ hồi đó không?

Đáng tiếc, bây giờ Xuân Phong không thể nhìn thấy cảnh sắc đẹp đẽ đó nữa, bởi vì trong mắt nàng đều là khuôn mặt tuấn mĩ đến mức mê hoặc cả trái tim nàng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đốt của người trong lòng, Bách Lý Mặc Thần quay đầu ném ra một nụ cười đòi mạng, khoảnh khắc đó Xuân Phong cảm thấy bản thân giống như đột ngột dừng lại, nhưng tại sao nàng vẫn còn sống?

Xuân Phong chớp đôi mắt to, dáng vẻ ngây ngốc, nhìn hắn cười.

Trong nhất thời cũng quên chuyện vận công để bay, cả người đều được hắn đỡ lấy.

Đến khi đáp đất, Xuân Phong mới thu lại ánh mắt của mình. Mới về đến nhà, Xuân Phong đã ngửi thấy mùi thơm tràn ngập căn phòng.

Xuân Phong bỗng nhiên thấy đói bụng.

Đúng rồi, hôm nay nàng còn chưa ăn cơm nữa!

"Wow, là ai chu đáo như vậy, biết bổn cô nương còn chưa ăn cơm, nên chuẩn bị đồ ăn ngon cho ta?" Xuân Phong sờ bụng mình, khuôn mặt tươi cười bước lên trước,

"Nàng nên tự xưng là bổn vương phi!"

Bách Lý Mặc Thần nghiêm túc đính chính lại.

"Hả? Quen rồi, trong nhất thời không thể sửa được." Đợi đến khi Bách Lý Mặc Thần nói xong, trong miệng Xuân Phong đã nhét đầy đồ ăn, nói có chút mơ hồ.

"Chậm thôi, không đủ vẫn còn." Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ đói khát của nàng, Bách Lý Mặc Thần chỉ có thể nói với vẻ mặt cưng chiều.

"Ừm, chàng cũng ăn đi!" Xuân Phong cực kỳ có nghĩa khí gắp thịt trong đĩa vào trong bát của hắn.

"Ừm!"

Bách Lý Mặc Thần khẽ ừm một tiếng, cầm bát trước mặt mình lên bắt đầu ăn.

Mặc dù như vậy, tướng ăn của hắn vẫn rất ưu nhã, Xuân Phong chăm chú ngắm nhìn động tác của hắn, nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ người lớn lên trông đẹp trai thì ăn cơm cũng sẽ đẹp như vậy sao?

"Nhìn Bổn vương có thể no sao? Còn không mau ăn đi." Bách Lý Mặc Thần cảm thấy không quá thoải mái khi bị người ta nhìn chằm chằm lúc ăn cơm, quay đầu nói.

"No nha, no mắt." Xuân Phong không chút do dự nói.

"Vẫn là lấp đầy bụng nàng trước đi!" Bách Lý Mặc Thần buồn cười gắp một miếng thịt đặt vào miệng Xuân Phong.

"Ừm ... không muốn, ăn nhiều thịt quá, ta sẽ mập đó." Xuân Phong bỗng nhiên không biết vì sao lại nghĩ đến điều này, cúi đầu nói.

"Mập một chút xúc cảm sẽ càng tốt hơn." Bách Lý Mặc Thần vẫn cầm đũa như cũ nói.

"......." Ánh mắt oán hận của Xuân Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ đối diện.

Đây là đang nói xúc cảm hiện tại của nàng rất không tốt sao?

"Nàng đây là ăn no rồi?" Bách Lý Mặc Thần ngắm nhìn động tác của Xuân Phong, tà mị cười nói: "Nếu nàng ăn no rồi, thì nên đến lượt ta ăn."

Xuân Phong nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một tia tà mị, thì bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nên nhanh chóng rụt cổ lại nói.

"Chưa, chút đồ này làm sao đủ no."

Nói xong, lại tiếp tục vùi đầu gắp đồ ăn vào miệng, tên gia hỏa này rốt cuộc là thay đổi những gì, sao lại cường hãn như vậy !

Rõ ràng đêm qua đã lăn đi lăn lại đến tận khi trời sáng, hôm nay lại......

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Bách Lý Mặc Thần mỉm cười nhìn dáng vẻ Xuân Phong nhặt từng chút đồ ăn cho vào trong miệng, đôi môi nhỏ kia đỏ mọng, cực kỳ đáng yêu.

Khoảng một khắc sau, Xuân Phong đặt bát đũa trong tay xuống, sờ sờ bụng, hài lòng ợ một cái.

"No rồi?"

"Ừm, no rồi!"

"Rất tốt, tiếp theo nên đến phiên nàng cho Bổn vương ăn no rồi."

"Hả? Ôi chao, như vậy không tốt, vừa ăn cơm xong không thích hợp vận động kịch liệt nha."

Người nào đó gian nan đấu tranh nói.

"Vậy chúng ta làm từ từ...."

Loading...