Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 452

Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:58:31
Lượt xem: 50

"Nào, Lam Lam, uống canh này đi, để bổ sung chút sức lực." Xuân Phong nhẹ nhàng giúp đỡ nâng đầu Lam Lam dậy, đút từng ngụm vào miệng nàng ấy.

Chỉ là, mới uống hai ngụm, Lam Lam đã bị một cơn đau ập đến cắt ngang, loại cảm giác đau kia như xé ruột xé gan, suýt chút nữa làm nàng ấy nôn ra nước canh vừa uống.

"Thế nào rồi, tốt hơn chút nào chưa?" Xuân Phong không ngừng vỗ lưng Lam Lam, nhẹ giọng nói.

Sau khi cơn đau qua đi, thứ cảm giác kia lại giống như biến mất không thấy dấu vết, không còn cảm giác gì nữa.

Tận dụng cơ hội này, Xuân Phong nhất quyết đút cho Lam Lam một bát canh gà, Lam Lam đã đau đớn cả một ngày, nhờ được bổ sung năng lượng, cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nhưng cơn đau lại càng ngày càng kịch liệt.

Mãi đến giờ Hợi, cơn đau lên đến đỉnh điểm.

"A..." Sau khi không nhịn được nữa hét lên một tiếng, bà đỡ vội vàng vén chăn lên kiểm tra cho Lam Lam.

"Thiếu phu nhân, tới rồi, tới rồi, đứa trẻ sắp ra ngoài rồi, gắng sức làm theo ta!" Sau khi bà đỡ kiểm tra xong, bà đỡ lập tức vươn đầu ra nói với Lam Lam đang sức cùng lực kiệt.

Lam Lam rưng rưng nước mắt nhịn đau gật đầu biểu thị mình đã biết.

"Tới nào, một, hai, ba, gắng sức, dùng sức!" Bà đỡ dùng hai tay ôm hai đầu gối của Lam Lam, kích động hét lên.

"Cố lên, Lam Lam, cố lên!" Xuân Phong cũng ở bên cạnh cổ vũ cho Lam Lam.

"A..." Lại là một tiếng hét.

"Tiếp tục dùng sức, dùng sức......" Bà đỡ đã nhìn thấy đầu đứa trẻ, nói.

" A! Ta, ta không được rồi, không được rồi!" Sau khi lặp lại mấy lần, Lam Lam cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình đã cạn kiệt, không còn một chút sức lực nào nữa, vô lực nói.

"Thiếu phu nhân, đừng bỏ cuộc, một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, đã có thể nhìn thấy đầu đứa trẻ rồi." Bà đỡ đoán chừng sức lực của Lam Lam đã dùng hết, nhưng đứa trẻ vẫn còn chưa ra, không khỏi có chút lo lắng nói.

"Có nghe thấy không, Lam Lam, đã có thể nhìn thấy đầu của đứa trẻ rồi, tỷ nhất định phải kiên trì, kiên trì, biết không? Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng mẫu tử hai người cũng có thể gặp nhau rồi, tỷ chỉ cần nỗ lực một chút nữa thôi, cố lên, theo ta, hít một hơi thật sâu, hít hai hơi thật sâu."

Xuân Phong nhìn thấy ý chí của Lam Lam sắp sụp đổ, vội vàng cổ vũ nói.

"Hít một hơi thật sâu ... nào, hít một hơi, nín thở, một, hai, ba, gắng sức!!" Xuân Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y Lam Lam, dẫn dắt tiết tấu của nàng ấy.

"Đúng, đúng, chính là như vậy, đừng dừng lại, hít một hơi, nín thở, dùng sức, lại dùng sức." Rõ ràng là Lam Lam sinh con, nhưng lúc này, trên đầu Xuân Phong lại đầy những giọt mồ hôi.

"Tốt, tốt, tốt, ra rồi, đầu ra rồi." Bà đỡ dùng hai tay đỡ lấy đầu đứa trẻ, vui mừng nói.

"Thiếu phu nhân, lại dùng lực nhẹ nhàng một chút nữa, đứa trẻ lập tức có thể ra rồi." Bà đỡ tiếp tục nói với Lam Lam.

"Ta, ta không được, thật sự không được rồi." Lần này, nàng ấy thật sự là sức cùng lực kiệt, cúi đầu dùng đôi môi tái nhợt nói.

"Đây chỉ còn một chút nữa thôi, Thiếu phu nhân, người nhất định phải kiên trì." Bà đỡ lo lắng muốn chết, đứa trẻ này đã ra một nửa rồi, nếu không nhanh lên, đứa trẻ sẽ bị ngạt thở.

Xuân Phong nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng không kém phần lo lắng, đột nhiên, hai mắt Xuân Phong sáng lên, từ trên người lấy ra một cây kim vàng, ngay lập tức đ.â.m vào một điểm trên người Lam Lam.

Ngay lập tức, Lam Lam sắp ngất đi lại hét lên một tiếng.

Đồng thời, đứa trẻ cũng ra ngoài, tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, ngay lập tức, tâm trạng cả phủ đều nhuộm màu vui mừng.

"Sinh rồi, sinh rồi, quá tốt rồi, quá tốt rồi." Bà đỡ nhìn thấy đứa trẻ ra ngoài thì vui mừng không thôi, vội vàng bọc đứa trẻ lại, kêu người ra ngoài báo tin mừng.

"Lam Lam, xin lỗi, rất đau đúng không, ta cũng hết cách, vì đứa trẻ, chỉ có thể ủy khuất tỷ." Vẻ mặt Xuân Phong tràn đầy áy náy nhìn Lam Lam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-452.html.]

Vừa rồi thật là bất đắc dĩ, Xuân Phong dùng kim vàng đ.â.m vào điểm đau trên người Lam Lam, bởi vì chỉ có lợi dụng phản xạ đau có điều kiện của cơ thể con người, khiến cho Lam Lam dùng sức, thì đứa trẻ mới có thể ra ngoài, bằng không, nếu đứa trẻ bị ngạt thở thì sẽ phiền phức rồi.

Sau khi bị cơn đau kích thích thì Lam Lam trái lại tỉnh táo hơn không ít, cuối cùng cũng có chút sức lực nâng mí mắt lên.

"Cám ơn muội!" Lam Lam chỉ nói ba chữ đơn giản, nhưng ý tứ cần biểu đạt toàn bộ đều đã nói rõ ràng.

"Nhanh tới xem xem, con của tỷ, thật đáng yêu, là một bé trai." Xuân Phong đem đứa bé đặt cạnh gối Lam Lam, để nàng ấy có thể nhìn thấy quả bóng màu hồng đầy sự đáng yêu kia.

"Thật đáng yêu, con của ta." Nhìn thấy đứa trẻ, tình mẫu tử của phụ nữ cuối cùng cũng được khơi dậy ngay lập tức.

Trong mắt Xuân Phong, Lam Lam bây giờ chính là một người phụ nữ toàn thân tỏa ra ánh sáng của tình mẫu tử, trông đặc biệt động lòng người.

"Đặt cho thằng bé một nhũ danh đi."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Ở thời đại này, nhũ danh đều do mẫu thân đặt, phụ thân phụ trách đặt đại danh cho đứa trẻ.

"Ừm, vậy kêu Lạc Bảo đi, hy vọng thằng bé làm một tiểu bảo bối vui vẻ." Lam Lam đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ hồng hào và non nớt nói.

"A... ô..." Đứa trẻ kia giống như là có thể nghe thấy lời của mẫu thân nói, nhẹ nhàng hừ một tiếng, rồi lại tiếp tục ngoan ngoãn ngủ trong lòng mẫu thân.

"Tỷ xem, thằng bé giống như đang nói đồng ý!" Xuân Phong nhìn thấy một màn này suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt, không biết vì sao lúc này trong lòng Xuân Phong cảm thấy có chút chua xót.

Đôi mắt nàng muốn khóc đến sưng húp lên, nhưng đây là một ngày vui, không phải thời điểm để khóc.

Một lúc sau, bà đỡ thu dọn những thứ còn lại xong, liền cung kính rời khỏi phòng.

Bà đỡ vừa rời đi không lâu, Hạ Lạc Hoa liền xông vào với khuôn mặt vừa lo lắng, vừa vui mừng.

"Phu nhân, nàng vất vả rồi!" Hạ Lạc Hoa vừa vào cửa đã chạy thẳng đến bên giường, nắm chặt lấy tay Lam Lam nói.

Xuân Phong nhanh chóng tránh sang một bên, cho hai người bọn họ không gian riêng, vì vậy Xuân Phong không nhìn thấy nước mắt ẩn trong mắt Hạ Lạc Hoa.

"......." Lam Lam còn chưa kịp nói gì, nước mắt liền rơi xuống trước.

Đau, thật sự rất đau.

Trước đây, nàng ấy sợ nhất là đau, lần này nàng ấy thế mà lại có thể kiên trì được, ngay cả bản thân nàng ấy cũng không có ngờ tới.

Xuân Phong nhìn thấy Lam Lam khóc thành như vậy, thì mỉm cười có chút ngưỡng mộ, quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy một màu sắc quen thuộc ở cửa.

Sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

"Sao chàng lại đến đây?" Xuân Phong gạt đi giọt nước mắt của mình, ngước mắt mỉm cười nhìn người đối diện.

"Tới đón nàng về nhà." Trên mặt Bách Lý Mặc Thần tràn đầy sự dịu dàng, vừa nói vừa nắm lấy tay Xuân Phong.

"Được, về nhà thôi!" Xuân Phong không có hỏi nhiều, cũng không hỏi hắn đã tới bao lâu, chỉ lặng lẽ đi theo sau hắn.

Hai người cứ thế đi về hướng phía nhà......

Lúc này, người ở Phủ Hộ Quốc Công đều đắm chìm trong sự vui mừng trước sự xuất hiện của một sinh mệnh mới đến, ngay cả Diêu Vương rời đi lúc nào cũng không nhận ra.

Lam Lam nhảy vọt thành công thần của Phủ Hộ Quốc Công, lão phu nhân hận không thể mang tất cả trân bảo ở khố phòng ban thưởng cho nàng ấy.

Lão Quốc Công ngày nào cũng đến xem đứa tôn tử mập mạp này, hạnh phúc và vui mừng vây quanh hai người Lam Lam.

Lão Quốc Công còn đích thân đặt tên cho Lạc Bảo, gọi là - Hạ Tư Ngạn!

Loading...