Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 446
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:53:10
Lượt xem: 56
"Nhưng mà sáu thành trì Càn Đông này, cộng thêm một trăm viên Đông Châu thì có phải quá nhiều rồi không?" Độc Cô Thành nhíu mày nói.
"Vậy đại vương tử cho rằng chúng ta nên làm sao?" Bách Lý Mặc Thần nhướng mày hỏi.
"Ở chỗ tại hạ có một cách tốt, hai nước có thể hỗ trợ lẫn nhau, nếu vương gia thấy khả thi, chúng ta có thể thương lượng lại chuyện nhường thành không?" Độc Cô Thành khẽ suy nghĩ rồi nói.
"Ồ? Đại vương tử, mời nói!" Bách Lý Mặc Thần dường như có mấy phần hứng thú, bảo Độc Cô Thành tiếp tục nói.
"Là thế này, chắc hẳn vương gia cũng biết, ngày đầu tiên tại hạ đến Kinh thành của quý quốc đã lập tức ra ngoài dạo một phen.
"Trong chuyến thăm lần này vô tình phát hiện, thì ra giữa hai nước có cơ hội giao thương buôn bán vô hạn, có lẽ chúng ta có thể mở cửa biên giới, để giao thương hai nước mật thiết hơn, hai bên cùng có lợi."
Nếu Diệu vương đồng ý, Liêu Đông Quốc chấp nhận miễn giảm thuế cho toàn bộ thương gia Thiên An Quốc, cũng sẽ giúp người buôn bán từ Thiên An Quốc một mức độ nhất định." Độc Cô Thành nói rõ ý nghĩ trong lòng mình.
Những người có mặt đều yên lặng, cẩn thận lắng nghe, Bách Lý Mặc Thần dường như cũng thấy có chút thú vị, gật đầu, có ý bảo Độc Cô Thành tiếp tục nói.
"Chúng ta có thể khai thông một đường chuyên dành cho thương nhân, thực hiện một số chính sách khuyến khích đối với các nhóm thương nhân nhất định, ta tin rằng chỉ cần thương nhân hai nước có thể qua lại nhiều hơn, nhất định có thể đem đến càng nhiều thành tựu bất ngờ.
So với việc chỉ đơn giản là mấy thành trì và Đông Châu, việc này còn có giá trị hơn." Độc Cô Thành tiếp tục nói.
"Đại vương tử nói rất có lý, chỉ là việc này vẫn chưa thực hiện, làm sao bổn vương biết trước được có thành công hay không? Nếu hành động gặp phải trở ngại, chẳng phải bổn vương thiệt thòi lớn rồi sao?"
Thật ra Bách Lý Mặc Thần đã có tính toán trong lòng, có điều ngoài miệng vẫn cố ý tỏ ra kiêu căng một chút.
"Điều này thì vương gia chỉ cần hỏi vương phi ở bên cạnh là rõ, lần này đến kinh thành, tại hạ đã tham quan sản nghiệp của Diêu vương phi, Diêu vương phi không chỉ là bậc 'nữ trung hào kiệt', mà còn là một tài nữ buôn bán."
Độc Cô Thành nhìn sang Xuân Phong vẫn đang bình thản ổn định bên cạnh Bách Lý Mặc Thần, vô cùng tán thưởng.
Bách Lý Mặc thần cũng quay đầu nhìn về Xuân Phong bên cạnh, tuy vương phi của mình được người khác khen ngợi chính là chuyện đáng tự hào, nhưng Độc Cô Thành nói ra lời này, sao lại cảm thấy không thoải mái như vậy?
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Vương phi thấy thế nào?" Không biết vì lý do gì, Bách Lý Mặc Thần nhẹ giọng nói với Xuân Phong.
Xuân Phong không ngờ rằng chuyện lớn giữa hai nước thế này, hắn cũng để nàng nêu ra ý kiến.
Điều chỉnh suy một chút rồi thản nhiên nói: "Ta cho rằng chuyện đại vương tử vừa nói cũng không phải là không thể, nhưng ta còn có một số yêu cầu."
"Vương phi, mời nói!" Độc Cô Thành cung kính nói.
Có điều Liên Hoa ngồi đó đã sớm giận đến mức tay nổi gân xanh, vì sao chuyện lớn như vậy mà lại để một nữ nhân không biết gì chen vào chứ.
Nhưng nàng ta lại quên mất, chính nàng ta cũng là nữ nhân, cũng từng có ý định tham dự vào chuyện này.
"Thứ nhất, giữa hai nước giao thương, quý quốc cần phải đảm bảo cho các thương gia Thiên An Quốc được bảo vệ tuyệt đối và đối xử công bằng.
Thứ hai, quý quốc trưng thu thuế phí của thương nhân Thiên An Quốc, chỉ được lấy ba phần so với thương nhân bản địa, có qua có lại, Thiên An Quốc ta cũng sẽ che chở cho thương nhân Liêu Đông Quốc, chỉ thu năm phần thuế phí.
Ngoài ra, giữa hai nước phải ký kết một thoả thuận giao thương và để mọi thứ diễn ra đúng như thỏa thuận."
Xuân Phong liệt kê đơn giản những điều mà mình đã nghĩ ra, về những chuyện chưa hoàn thiện, có thể bàn tiếp trong bữa tối.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-446.html.]
Ngay khi Độc Cô Thành đưa ra đề nghị giao thương buôn bán, Xuân Phong đã nhanh chóng tính toán trong đầu những lợi ích sinh ra từ việc buôn bán qua lại giữa hai nước, phát hiện như vậy còn thu lại lợi nhuận lớn hơn so với mấy tòa thành trì kia.
Hơn nữa, tuy Thiên An Quốc hưng thịnh sầm uất nhưng lại lại vùng nội địa, còn Liêu Đông Quốc có hơi yếu hơn, có điều là vùng gần biển, Đông Châu và ngư nghiệp thì không hề kém.
Mà dâu tằm, dệt may, lượng thực trong đất liền Thiên An Quốc đều vô cùng phong phú, còn có nghề làm sứ nổi tiếng vô cùng, đây vốn là những thứ mà Liêu Đông Quốc khá thiếu.
Nếu giữa hai nước có thể thông hành một đường chuyên cho giao thương như vậy, nhất định là một chuyện tốt.
Vả lại, Xuân Phong cảm thấy hải sản Liêu Đông Quốc kia qua bàn tay của mình nhất định có thể trở thành vô số mĩ vị, đúng là khoản tiền tài lớn.
Xuân Phong không hiểu vì sao lại cảm thấy chuyện mình đang làm lúc này giống với con đường mà vị đại thần nào đó đã thực hiện ở kiếp trước, chỉ là con đường của nàng đi không xa đến như vậy.
"Chuyện này..." Nghe Xuân Phong nói nộp thuế ba phần, Độc Cô Thành có chút do dự, nhiêu đây có hơi ít thì phải.
"Được, cứ như vương phi nói, có điều sáu thành Càn Đông thì phải trả lại Liêu Đông Quốc ta." Cuối cùng Độc Cô Thành cũng miễn cường đồng ý, nhưng cũng muốn lấy lại sáu thành Càn Đông.
"Trả lại Liêu Đông Quốc sáu thành thì không được, chỉ có thể trả ngài nhiều nhất hai thành, có điều bổn vương có thể cho Liêu Đông Quốc ngài thêm một nghị ước khác, trong vòng mười năm, Thiên An Quốc tuyệt đối không động quân binh với Liêu Đông Quốc." Bách Lý Mặc Thần không chút do dự mà từ chối ý kiến của Độc Cô Thành.
Vốn dĩ hắn chỉ nhìn trúng bốn tòa thành kia, những thứ khác chỉ là phụ mà thôi.
Nếu có thể, Bách Lý Mặc Thần cũng không hy vọng thấy người dân hai nước chịu cảnh 'sinh linh đồ thán', hơn nữa lần này vừa mới kết thúc trận đại chiến với Hung Nô, tình hình của đám người tộc Hung Nô lúc này vẫn chưa ổn định, không nên tiếp tục chiến đấu nữa.
Vậy nên Bách Lý Mặc Thần đã chọn lùi lại một bước, mười năm, giao thương giữa hai nước đã tạo ra bao nhiêu là tiền của?
Hắn không sợ Liêu Đông Quốc lớn mạnh, bởi vì hắn có niềm tin là Thiên An Quốc sẽ lớn mạnh còn nhanh hơn bọn họ.
"Vậy thì cứ như những gì vương gia nói!" Độc Cô Thành cân nhắc một chút, cảm thấy dùng bốn thành trì đổi lấy mười năm bình an vô sự, cũng không phải không thể.
Nếu không đồng ý, dựa vào binh lực và vũ khí hiện tại trong tay Diêu vương, lúc nào cũng có thể công phá Liêu Đông Quốc.
Bây giờ còn có nghị ước gioa thương giữa hai nước được bàn xong, không nhất định sẽ là chuyện xấu, chí ít họ còn có thời gian để lớn mạnh, không phải sao?
"Rất tốt, bổn vương biết đại vương tử là người sáng suốt." Bách Lý Mặc Thần hài lòng gật đầu.
"Đa tạ Diêu vương quá khen, vì để chúc mừng lần đàm phán hòa bình này thành công, tại hạ kính vương gia một ly." Độc Cô Thành nâng chén rượu lên, cười nói với Bách Lý Mặc Thần.
Mặc kệ mỗi người có mục đích gì, nhưng đạt được mục đích cuối cùng thì luôn đáng để ăn mừng.
"Đúng vậy, Liên Hoa cũng kính ngài một ly." Đúng lúc Liên Hoa đứng dậy nói.
"Ừm, cũng vì sau khi chúng ta ký xong nghị ước, Liên Hoa công chúa muốn lập tức theo đại vương tử quay về Liêu Đông Quốc, chén rượu này xem như mừng công chúa được toại nguyện vậy."
Bách Lý Mặc Thần ngồi tại chỗ, cầm ly rượu trên tay đưa lên miệng, dáng vẻ không bận tâm tới.
Nhưng một câu nói thế này lại làm cho Liên Hoa thay đổi sắc mặt.
Liên Hoa có chút khó coi uống cạn ly rượu, sau đó ngồi về chỗ cũ, không nói thêm gì nữa.
Nhưng Độc Cô Thành sau khi uống cạn ly rượu, lại rót thêm một ly hướng về phía Xuân Phong.
Trong ánh mắt có mấy phần cảm kích, lại có ý tôn trọng, nói với Xuân Phong: "Diêu vương phi, tại hạ vô cùng kính nể phương pháp kinh doanh của người, ở đây kính người một ly, bày tỏ thành ý."