Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 447
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:53:12
Lượt xem: 61
"Ta..." Xuân Phong đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Bách Lý Mặc Thần đoạt lấy ly rượu trên tay.
Bách Lý Mặc Thần không vui, xoay người nhìn Độc Cô Thành nói: "Vương phi của bổn vương không giỏi uống rượu, ly rượu này để bổn vương uống thay nàng ấy."
Nói xong, không đợi Độc Cô Thành đáp, hắn đã lập tức uống một hơi cạn sạch.
Độc Cô Thành nhìn ly rượu trống rỗng kia, trong lòng có chút chua xót, Diêu vương đối với vị vương phi này thật sự rất để tâm sao? Chẳng trách khắp đường phố đều lan truyền, nói vương gia chấp nhận dùng thiên hạ đổi lấy mỹ nhân.
"Ra là vậy, là do ta đường đột rồi." Độc Cô Thành xấu hổ hành lễ với Xuân Phong, xoay người quay về chỗ của mình, tiếp tục buổi tiệc tẻ nhạt vô vị này.
...
Trên đường về vương phủ, bên trong xe ngựa, Bách Lý Mặc Thần thoang thoảng mùi rượu bên cạnh Xuân Phong, không hiểu vì sao lại khiến nàng động lòng.
"Sao hôm nay chàng lại dễ dàng trả hắn hai thành trì như vậy? Lại còn mười năm không động quân binh."
Xuân Phong nâng vai lên để hắn tựa vào, không ngờ hắn nghiêng người một cái đã ngã xuống hai chân của nàng.
Tay hắn còn đang thưởng thức những ngón tay như bạch ngọc của Xuân Phong, thi thoảng lại xoa xoa lòng bàn tay nàng, đôi lúc lại hôn, khiến cho Xuân Phong ngứa ngáy một trận.
"Được rồi, dừng lại, ta đang hỏi chàng đó?" Xuân Phong thu tay lại, gắt giọng hỏi.
"Vốn dĩ hai thành trì kia đối với ta không có tác dụng gì, quân ta lại vừa kết thúc đại chiến, những vùng đất vừa thuần phục được vẫn còn cần ổn định, hoàn cảnh này không thích hợp để tiếp tục chiến tranh, vừa hay nàng đưa ra đề nghị giao thương rất khả thi, cho nên ta đồng ý."
"Mười năm giao thương, không chỉ mang lại tiền tài, mà còn có lòng dân Liêu Đông." Bách Lý Mặc Thần lại nắm lấy tay của Xuân Phong, thản nhiên nói.
"Chàng muốn thông qua việc giao thương để đồng hóa người Liêu Đông?" Xuân Phong kinh ngạc nói.
"Ừm! Thoạt nhìn Liêu Đông có vẻ rất đoàn kết, nhưng thật ra Liêu Đông vương hiện tại là một kẻ tam mê tửu sắc, là một hoàng đế ngu ngốc không quan tâm triều chính."
"Mấy vị vương tử dưới trướng của hắn, cũng chỉ có vị đại vương tử này này được xem như người tài, chỉ là hắn lại yêu thích việc kinh doanh, không mấy thích thú với quyền lực của vương thất."
"Những vương tử khác, nếu không phải như cây cỏ thì là lòng lang dạ sói, còn có vị vương hậu bên cạnh Liêu Đông vương cũng không phải là đèn cạn dầu."
Liêu Đông nhìn thì có vẻ bình yên, thật ra lòng người đã sớm phân tán, không lâu nữa, không đợi ta ra tay, họ cũng sẽ tự nội loạn lên trước."
Bách Lý Mặc Thần tiếp tục nói, đối với Xuân Phong, hắn không có gì cần giấu diếm.
"Ừm, nếu chàng đã nói như vậy thì đúng là như vậy, cho nên thời gian mười năm này chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện giao thương là được rồi. " Xuân Phong gật đầu tán thành.
Nếu nhiều năm sau, Liêu Đông đã không còn là Liêu Đông, vậy thì nghị ước họ ký ban nãy sẽ lại là chuyện khác.
Đúng là hồ ly già gian xảo! Thời khắc này, trong lòng Xuân Phong đã đánh giá Lý Mặc Thần là như vậy.
"Nàng vừa nói ta gian xảo!" Bách Lý Mặc Thần nhìn vào mắt Xuân Phong, híp mắt hỏi.
"Làm gì có? Ta đã nói chuyện đâu, rõ ràng vừa nãy ta không có nói gì cả?" Xuân Phong im lặng nhìn hắn.
Chẳng lẽ người này còn có thuật đọc tâm à? Sao nàng nghĩ gì trong lòng hắn đều biết cả.
"Vậy à?" Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong, ánh mắt có chút xấu xa, nói.
Chẳng lẽ không phải vậy sao?" Xuân Phong xoay đầu sang một bên không nhìn hắn, tỏ vẻ bình tĩnh.
"Trở về rồi phạt nàng!"
Giọng điệu của Bách Lý Mặc Thần cực kỳ mập mờ, thậm chí còn cầm chặt bàn tay nàng hơn, cảm giác tê dại phút chốc lan khắp cơ thể, dường như cơ thể Xuân Phong không khống chế được mà run rẩy một trận.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-447.html.]
Hắn thích nhìn bộ dạng vừa nhạy cảm vừa nhút nhát của nàng thế này, thật sự khiến người khác yêu thích không thôi.
Đột nhiên Xuân Phong hiểu ra hắn vừa nói phạt cái gì, trên mặt đỏ hồng cả lên, chỉ yên lặng ngồi đó không dám cử động, sợ sẽ kích động tới bản tính lang sói tiềm tàng trên người ai đó.
"Sao lại khẩn trương vậy?" Khi sắp đến vương phủ, Bách Lý Mặc Thần đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Ta có sao?" Xuân Phong cứng đầu hỏi.
"Giữa đông mà bàn tay lại đổ đầy mồ hôi, đừng nói với ta là nàng nóng đấy!" Vương gia quay dầu lại, kỳ quái nhìn Xuân Phong, nói.
"Ta, ta đúng là, nóng đó...." Xuân Phong ấp úng đáp.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nàng cũng không hiểu mình bị làm sao, chính là cái cảm giác tim đập thình thịch, lòng bàn tay cũng bất giác đổ mồ hôi hột.
"Cứng miệng!" Khóe môi của vị vương gia nào đó cong lên nụ cười rạng rỡ, nhìn nữ tử nhỏ bé bên cạnh, tâm trạng vô cùng thoải mái.
...
Nghị ước với Liêu Đông ba ngày sau sẽ được ký kết, bởi vì còn nhiều chi tiết cụ thể cần được xác định, cho nên thời gian sẽ hơi lâu một chút.
Đêm hôm sau, trên nóc Diệu vương phủ đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen, bởi vì đêm tối, thân hình của người đó gần như hòa làm một với bóng đêm, làm cho người ta khó mà phát hiện được.
Sau mấy lần bóng dáng cử động, cuối cùng dừng lại ngay trên nóc phòng của Diêu vương.
Một đội thị vệ tuần tra đi ngang qua, bóng dáng kia lập tức đi vào thư phòng.
Người đó vừa vào phòng đã nhanh chóng tìm kiếm, không bỏ sót ngõ ngách nào trong thư phòng, xem ra là tìm thứ gì đó rất quan trọng.
Có điều người này vừa mới vào không lâu, bên ngoài thư phòng lại thắp sáng đèn đuốc, thêm vào đó là tiếng bước chân dồn dập của quân lính đi đến.
Người mặc trang phục đen đó muốn chạy trốn, nhưng phát hiện các lối di xung quanh đều bị chặn lại, nhìn thấy ánh lửa bên ngoài, người áo đen đó lặp tức nắm chặt chủy thủ, xem ra đã chuẩn bị quyết một trận sống còn.
"Đêm hôm các hạ lại đến thăm, chẳng lẽ không định ra đây chào hỏi một tiếng sao?" Âm thanh lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến, nghe thấy, người trong phòng cũng đổ mồ hôi.
Đợi một lúc lâu, người trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên một hiệu lệnh, sau đó lại nghe được tiếngg bước chân của thị vệ.
Con d.a.o găm trong tay được giơ cao, tư thế chuẩn bị chiến đấu, vừa nhìn đã biết là nhân vật được huấn luyện.
"Bắt người bên trong lại cho ta, nếu có phản kháng thì jeet không tha."
"Dạ!"
Ngay lập tức, đám thị vệ phá cửa xông vào, trong thư phòng chím jeet hỗn loạn.
Người trong thư phòng đánh ra ngoài, nhất quyết không nói lời nào, có điều chiêu thức ra tay rất sắc bén, mỗi nhát d.a.o chím xuống đều tàn nhẫn chí mạng.
Bách Lý Mặc Thần đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, người như vậy vẫn chưa đến lượt hắn ra tay.
Đột nhiên một người hầu trong phủ chạy tới, ghé và tai Bách Lý Mặc Thần gì đó, sắc mặt Bách Lý Mặc Thần lập tức thay đổi, trở nên nghiêm trọng hơn.
Đúng lúc đó, lại có một người mặc áo đen từ trên trời rơi xuống, cứu lấy người đang đánh nhau, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
"Vương gia, có đuổi theo không?" Thị vệ dẫn đầu nhìn người kia bỏ trốn, trước hết xin chỉ thị của Vương gia có cần tiếp tục đuổi theo không.
"Không cần nữa!" Bách Lý Mặc Thần giơ tay, sắc mắt tối sầm lại, nói.
Cẩn thận lục soát vương phủ, tăng gấp ba số người đến bảo vệ Tử Quang viên của vương phi, phải đảm bảo vương phi an toàn tuyệt đối, nếu không thì các ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt bổn vương nữa."
Sau khi thu lại ánh mắt, Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng nói với đám thị vệ.