Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 444

Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:53:07
Lượt xem: 52

Độc Cô Thành nghiêng tai lắng nghe bàn bên cạnh nói chuyện, lúc này mới biết quán trọ này vốn là mở dưới danh nghĩa Diêu vương phi, vậy thì không còn kỳ lạ nữa!

Không chừng khắp thiên hạ này chỉ có kỳ nữ như Diêu vương phi mới có thể nghĩ ra món ăn độc đáo mới mẻ như vậy.

Có điều đối với sự tôn sùng mà dân chúng dành cho Diêu vương, Độc Cô Thành vẫn có chút kinh ngạc.

Mặc dù trước đây đã được nghe người khác nói ít nhiều, nhưng khi thật sự sự thấy tình cảnh thế này, cảm xúc của hắn vẫn có chút khác biệt.

Có điều kết hợp thực lực của Diêu vương và chính sách nhân từ trong trận đánh hạ Hung Nô lần này, Độc Cô vương tử cũng xem như đã hiểu được.

Xem ra vị Diêu vương này thật sự là người để tâm đến dân chúng, tương lai có lẽ...

"Công tử, ngài đang nghĩ gì vậy? Mau ăn đi, vừa nãy tiểu nhị đã nói món thịt nướng này ăn với nước chấm này sẽ càng ngon hơn, ngài thử chút nha?"

Kính Thu nhìn vương tử hôm nay đã mấy lần như người mất hồn, nhẹ giọng nói.

"À, được, ngươi cũng ăn đi, nếm thử hương vị món ăn ở đô thành hưng thịnh nhất thiên hạ này." Độc Cô vương tử mỉm cười nói với Kính Thu.

Độc Cô vương tử vẫn luôn là người khiêm tốn, hoà nhã, Kính Thu cũng không ngần ngại mà nướng thật nhiều thịt, đặt ra trước mặt vương tử rồi mới nướng tiếp cho mình.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Ừm, quả nhiên rất ngon, Kính Thu ngươi nếm thử xem." Độc Cô vương tử cầm đũa thịt nướng lên, chấm chút nước sốt rồi cho vào miệng nếm thử, sau đó kinh ngạc nói.

"Vâng, công tử, ngài ăn nhiều một chút." Đáp xong, Kính Thu lại gắp thêm một ít để vào bát của Độc Cô Thành.

Ăn xong một bữa ngon no bụng, chủ tớ hai người lại dạo bước trên đường phố.

Dường như thế này có cảm giác không thích hợp lắm, thoạt nhìn hai người họ không giống như đến để đàm phán hoà bình, không cảm nhận được chút khẩn trương hay căng thẳng nào.

"Công tử, người nhìn xem cái này..." Bây giờ Kính Thu cũng trở nên linh hoạt, kinh ngạc kêu lên với vật nhỏ trong quầy hàng.

Sau khi Xuân Phong và Diêu vương dùng bữa xong, trở về phủ, người hầu lập tức đến báo lại rằng sứ giả mới được Liêu Đông Quốc phái tới đã đến.

Có điều không phải đến gặp vương gia trước, mà là đi dạo phố.

Như vậy ngược lại càng làm cho Bách Lý Mặc Thần cảm thấy có chút mới mẻ.

"Cứ mặc kệ hắn, để hắn dạo đi!" Bách Lý Mặc Thần xua tay, nhẹ giọng nói.

"Vâng, Vương gia!"

Đến đây nhưng không đàm phán mà đi dạo phố trước, người này có chút thú vị.

Bách Lý Mặc Thần đứng trước cửa sổ thư phòng, lẩm bẩm.

Sau khi Xuân Phong từ Phiêu Hương Cư trở về, phòng bếp của vương phủ thỉnh thoảng lại truyền đến mùi hương, mùi hương đó còn lan đến tiền viện, khiến mọi người đều muốn ăn, thầm nghĩ rằng có khi nào trong phủ lại đổi đầu bếp, tay nghề lại còn tốt như vậy.

Bách Lý Mặc Thần ở thư phòng xử lý công vụ xong, chuẩn bị quay về Tử Quang viên, có điều vừa ra đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm thoảng trong sân, trong lòng đoán được nhất định là Xuân Phong lại làm ra món gì mới mẻ.

Bước chân khỏi cửa, hắn liền lập tức đi về hướng phòng bếp ở hậu viện, mùi thơm ngày một nồng nàn rõ rệt.

Ngửi từ xa là mùi hương thuần túy, càng đến gần lại càng thêm phần nồng cay.

Giữa mùa đông lạnh giá này, cổ họng Bách Lý Mặc Thần đột nhiên lại có chút ấm nóng.

"Đây là gì vậy?" Bách Lý Mặc Thần thản nhiên lên tiếng hỏi.

Nhìn thấy Xuân Phong trong bộ thường phục bận rộn tới lui trước bếp lò, Bách Lý Mặc Thần có cảm giác như lại nhìn thấy Xuân Phong ở thôn Đại Hà vào rất lâu trước kia.

Tuy rằng khi đó Xuân Phong chỉ là một nha đầu chưa trưởng thành, nhưng lại gieo xuống một hạt giống trong tim hắn, bây giờ đã đơm hoa kết trái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-444.html.]

...

"Đây là bữa tối của chúng ta, giới thiệu cho huynh cách ăn mới nhé?" Xuân Phong xoay đầu lại, nói với Bách Lý Mặc Thần đang đánh giá mình.

"Ừm đúng là mùi vị không tệ, nhưng có phải có hơi cay quá rồi không?" Bách Lý Mặc Thần hơi nhíu mày nói.

Không phải là hắn không thể ăn cay, chỉ là nhìn vào nồi một màu rực đỏ, hắn có cảm giác như cổ họng sắp cháy bừng bừng đến nơi.

"Ừm, món này nhìn có vẻ như rất cay, nhưng mùi vị rất thơm đó, đợi lát nữa huynh ăn thử là sẽ biết."

Xuân Phong nhìn màu đỏ hấp dẫn trong nồi, nhịn không được mà nuốt nước mọt nói.

Mùa đông ở phương bắc buốt giá, giữa đông lạnh lẽo này mà ăn một nồi lẩu nóng hổi, thật sự là một cách hưởng thụ hoàn hảo.

Xuân Phong đặc biệt cho người mang đến một thứ tốt, thịt dê!

Buổi tối ăn lẩu thịt dê, nhớ lại mùi vị đó thật sự khiến Xuân Phong không nhịn nổi.

Mùa đông ở kiếp trước, lẩu là món ăn khoái khẩu của Xuân Phong, hiện tại đương nhiên không thể thiếu.

"Ừm, có gì cần ta làm giúp không?" Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong bận bận rộn rộn, không thể không lên tiếng hỏi.

"??" Xuân Phong tò mò quay đầu nhìn hắn, chuyện bếp núc thế này, một vương gia như hắn thật sự biết làm à?

"Ta có thể mà." Dường như nhìn thấy sự phủ định trong ánh mắt của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần lại nói thêm một câu.

"Vậy huynh giúp ta rửa sạch cái này." Xuân Phong không tin lắm, đưa cho hắn một nắm rau xanh.

"Được!" Bách Lý Mặc Thần nhận lấy bó rau từ tay Xuân Phong, xoay người ra lấy một chậu nước sạch.

Xuân Phong quan sát động tác của hắn, tuy không tính là thuần thục, nhưng cũng rất có bài bản, chí ít là tốt hơn Trần Lam Lam làm lúc trước, điều này lại khiến Xuân Phong phải nhìn hắn bằng đôi mắt khác.

"Còn chuyện gì cần làm nữa sao?" Bách Lý Mặc Thần đưa lại rau đã rửa sạch cho Xuân Phong, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng lại hỏi.

"Hả?" Xuân Phong hơi lơ đễnh, câu hỏi này của hắn khiến nàng hoàn hồn lại.

Cúi đầu thấy canh trong nồi đã gần chín, ngẩng đầu nói: "Hết rồi, huynh về phòng trước đi, ta gọi Phủng Nguyệt và Hàm Châu mang những thứ này về viện của chúng ta là được rồi."

"À, được, ta đợi nàng." Bách Lý Mặc Thần mỉm cười rồi trở về.

Một bữa lẩu nóng hổi, thưởng thức xong cảm thấy cơ thể và tinh thần đều thoải mái vô cùng, dường như rất lâu rồi không có cảm giác này.

"Ngon không?" Xuân Phong le chiếc lưỡi đang cay nóng ra, hỏi Bách Lý Mặc Thần.

"Ừm, rất ngon, nhưng có hơi cay quá rồi!" Bách Lý Mặc Thần cố nén cay sắp chảy nước mắt, vẫn nói với vẻ ưu nhã.

Không phải nói nhìn thì cay nhưng ăn ngon sao? Hắn chỉ cảm thấy đầu lưỡi sắp không phải của mình nữa rồi, có điều vì sao vẫn không muốn dừng ăn?

"Ha ha ha, gì mà hơi cay, là cay kinh khủng luôn đúng không? Ta thấy trong mắt huynh đều toàn là nước." Xuân Phong không khách khí nói, may là không để tâm mà cười to.

"..." Bách Lý Mặc Thần kiềm chế cơn giận, nhìn Xuân Phong đang cười đắc ý.

"Được rồi, ta không cười nữa, thật ra cảm giác này chính là cay chít đi được, nhưng vẫn khiến cho người ta muốn ăn tiếp, đó mới là ý nghĩa của món lẩu, biết không?"

Giống như biết rõ đoạn đường phía trước là gai nhọn nhưng vẫn không kiềm chế được mà tiếp tục tiến tới.

Xuân Phong có một cách hiểu khác về món lẩu, như ăn lẩu cũng là một loại bồi bổ tinh thần vậy.

"Ừm, chính là cảm giác đó, khiến người ta muốn dừng mà không được."

Bách Lý Mặc Thần cẩn thận thưởng thức món ăn vừa nghe Xuân Phong nói, gật đầu.

Loading...