Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 443

Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:53:06
Lượt xem: 53

Mấy ngày sau, khi đại vương tử Liêu Đông Quốc là Độc Cô Thành đến kinh thành thì cũng gần cuối năm.

Khắp cả Kinh thành tràn ngập hương vị năm mới, náo nhiệt hơn năm xưa không ít, vui mừng phấn khởi lại càng nhiều.

Với việc đại vương tử Liêu Đông đến, Diêu vương chỉ phái một viên quan trong Lễ bộ ra đón tiếp, bản thân lại không xuất hiện.

Lúc này vương gia và vương phi đang ngọt ngào hẹn hò đấy!

Xuân Phong nói đã lâu không đến Phiêu Hương Cư, cho nên hôm nay đến xem một chút, thuận tiện nếm lại một vài hương vị yêu thích.

Vào lúc Xuân Phong và Xuân Vũ được gả đi, chỉ mang theo một phường thêu và Phú Quý Hiên, Phiêu Hương Cư là cửa hàng nổi tiếng nhất, mẹ của Xuân Phong vốn muốn giao cho nàng.

Nhưng Xuân Phong vẫn quyết định để lại cho Xuân Sinh và mẹ, chi phí sinh hoạt ở kinh thành đắc đỏ, thu nhập của Phiêu Hương Cư có thể chống đỡ được cho cả nhà nàng.

Hơn nữa, Xuân Phong đã lên kế hoạch mở rộng thị trường kinh doanh của mình, lần trước đã khảo sát kỹ ở phương bắc, cũng đã lên kế hoạch xong, chỉ đợi bắt tay vào làm thôi.

Xuân Phong có lòng tin đưa việc kinh doanh của mình phát triển nhuận đạt hơn, vậy nên Xuân Phong còn chuẩn bị đến tìm phụ thân của Lam Lam để bàn bạc việc hợp tác.

Đối với cách sắp xếp tiếp đãi khách của Diêu vương, đại vương tử Độc Cô Thành cũng không mấy tỏ ra bất mãn.

Vốn dĩ là mình đi cầu người, không cần quá để ý vào những thứ hư vô này.

Nhưng thật ra chính Thiên An Quốc hưng thịnh, phồn hoa sầm uất này mới chính là thứ khiến hắn vô cùng hứng thú, nhịn không được muốn ra ngoài để tìm hiểu đôi chút về cảnh sắc con người nơi đây

Từ mô hình kinh doanh cho đến cách sống của người dân đều có khác biệt rất lớn với Liêu Đông.

Phải nói rằng vị đại vương tử này 'văn võ toàn tài', dẫn quân đánh trận vô cùng xuất sắc, có điều lần nào cũng vậy, hắn không mấy hứng thú với chuyện này.

Hắn thích nhất chính là kinh doanh buôn bán, cũng ôm mộng tưởng lớn nhất chính là trở thành thổ địa một phương, đi đầu kinh doanh lớn nhất.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Sau khi dò hỏi một tiểu nhị trong dịch quán, Độc Cô Thành đưa theo thuộc hạ duy nhất bên cạnh mình ra khỏi dịch quán.

"Công tử, phía trước chính là phố Dung Hoa mà tiểu nhị đã nhắc đến, chúng ta có đến xem thử không?" người hầu là Kính Thu chỉ tay về con phố phía trước.

"Đương nhiên là đi, đi thôi!" Độc Cô Thành đang ngắm nghía một số món đồ chơi nhỏ, ngẩng đầu nói.

"Công tử, ngài xem cửa hàng đó náo nhiệt thật, chúng ta đến xem đi!"

Kính Thu vốn không cảm thấy hứng thú mấy với những thứ này, nhưng hiện tại cũng bị bầu không khí náo nhiệt này lây nhiễm, chỉ tay về một cửa hàng phía xa tấp nập người ra vào.

"Đi, chúng ta đến đó xem thử!" Độc Cô Thành cũng đã sớm thấy cửa hành ấy, trong lòng còn đang tò mò vì sao chỗ đó lại náo nhiệt như vậy.

"Phiêu Hương Cư ... Ồ, không tồi, quả nhiên quán cũng như tên, mùi thơm bên trong toả ra xa thật, chúng ta vào nếm thử xem."

Độc Cô Thành ngẩng đầu nhìn mấy chữ được đề to trên tấm biển.

"Này, hai vị khách quan muốn ăn gì? Xem thực đơn trước, hay là lên một suất ăn cho hai vị?

Vừa bước vào cửa, tiểu nhị lập tức dẫn hai người sang một bàn bên, lịch sự hỏi.

Vốn dĩ Kính Thu còn định nói muốn đến một gian phòng riêng yên tĩnh, nhưng Độc Cô Thành kịp thời ngăn lại.

Bởi vì so với đến gian phòng riêng yên tĩnh, hắn càng tò mò hơn với thực đơn và suất ăn mà tiểu nhị vừa nhắc, hai từ ngữ này mới mẻ lại độc đáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-443.html.]

Thực đơn thì tương đối dễ hiểu, nhưng suất ăn thì ngược lại có chút thú vị hơn.

"Tiểu ca vừa nói đến suất ăn, đó là cái gì? Món ăn đặc sản ở chỗ các bạn à?" Độc Cô Thành ngồi vào chiếc bàn vừa được dọn sạch, nhìn vào bếp lò và chiếc nồi đá bên trên, tò mò hỏi.

"Ừm, suýt chút khách quan đã nói trúng một nữa rồi." Tiểu nhị nghe Độc Cô Thành hỏi thì cười đáp.

"Hửm? Vậy thì phải nói thế nào?" Độc Cô Thành nghe có vẻ thích thú, cảm thấy cửa hàng này ngày càng thú vị rồi.

Cả hình thức bày trí và món ăn bên trong đều vô cùng mới lạ, chẳng trách lại làm ăn phát đạt như vậy.

"Suất ăn này là chỗ chúng tôi giúp các vị chọn món, bao gồm những món đặc trưng ở đây, có điều giá cả rất phải chăng." Tiểu nhị vui vẻ, ân cần giải thích.

"Thì ra là vậy, vậy mang lên một suất ăn như ngươi nói đi!"

Nghe tiểu nhị giải thích, Độc Cô Thành hiểu rõ, cảm thán vậy mà còn có món mới lạ này.

"Được thôi, hai vị chờ một chút!"

Tiểu nhị xác nhận thức ăn xong, sau đó cung kính mang trà lên rồi rời đi.

Hai chủ tớ Độc Cô Thành ngồi một góc trong sảnh lớn, nhìn thấy trong phòng kín người, có người cúi đầu thì thầm, có người lại đang hừng hực phấn khởi ăn món đặc biệt kia.

Tóm lại bầu không khí ở đây khiến cho người ta vô cùng muốn ăn.

Trong khi Độc Cô Thành đang đợi thức ăn được mang lên, hắn vô thức quay đầu thì đột nhiên thấy một gương mặt thanh tú, đẹp không tì vết, gương mặt thuần khiến đến vậy, lập tức thu hút ánh nhìn của hắn, cũng cuốn đi trái tim của hắn.

Lúc đó, nữ tử kia đang nói gì đó với người bên cạnh, khi đi đến cửa chính, nam nhân có dáng vẻ tầm trung niên kia cúi đầu cung kính tiễn người đó ra ngoài.

Sau một lúc d.a.o động tinh thần, hắn mới phát hiện ra nữ tử kia búi tóc, rõ ràng là một người phụ nữ, xem ra là hoa đã có chủ.

"Haizz...."

"Công tử, sao ngài lại thở dài? Mấy món này thoạt nhìn cũng không tệ mà." Kính Thu không biết vì sao Độc Cô Thành lại thở dài, còn tưởng vì hắn không vừa ý với thức ăn mới mang lên, cho nên hỏi.

"Ừm, thật sự không tệ, ăn đi!"

Thu lại tầm mắt của mình, Độc Cô Thành nhìn về món thịt đã ướp sẵn đặt trên bàn, còn có những món ăn tinh xảo khác, nói.

Kính Thu không mấy để tâm tới sự bất thường của vương tử, hiện tại trong lòng hắn chỉ toàn những món ăn bắt mắt này, đang học nướng thịt theo khách bàn khác, mùi thơm này tuyệt thật chứ!

"Này, các người đã nghe nói gì chưa? Nghe bảo hôm nay Diêu vương gia đến đây dùng cơm đó." Mấy người bàn bên túm tụm lại nhỏ giọng bàn tán.

"Ây, chuyện này thì có gì kỳ lạ đâu, đây là quán rượu do vương phi mở lúc trước, đến ăn một lát thì có gì mà bất ngờ, ta còn nghe nói trận chiến với Hung Nô lần này, vương phi có công lao lớn nhất. vương gia yêu thương vương phi như vậy, cũng rất bình thường thôi."

Một giọng nói khác lãnh đạm cất lên, trong mắt hắn, đây chính là sản nghiệp của vương gia, ăn cơm trong địa bàn của mình thì chẳng có gì kỳ lạ.

"Cũng phải, có điều các ngươi đã nghe nói chưa, trong trận chiến Hung Nô lần này, vương phi bị vương tử Hung Nô Bắt làm con tin, yêu cầu vương gia dùng một trăm vạn thạch lương thực để trao đổi đó.

"Vốn dĩ còn có người nói rằng vương gia bị sắc đẹp mê hoặc, đánh mất bản chất, cho nên mới chuẩn bị một trăm vạn lương thực gửi đến Hung Nô, hiện tại xem ra là do vương phi lợi hại mới đúng." Nhắc đến chuyện này lại có người nói xen vào:

"Đó là chiến thần Thiên An Quốc chúng ta, bảo vệ chúng ta khỏi chiến tranh nhiều năm như vậy, không lẽ tầm nhìn có thể kém sao?" Trong lời nói của mọi người đều là sự tôn kính, ngưỡng mộ, không có chút ý bất kính nào.

"Được rồi, được rồi, ăn của các người đi, dám ở đây bàn tán về vương gia, các người đều chê mình sống lâu quá rồi phải không?" Một người ngồi cùng bàn vẫn im lặng, đột nhiên lại lên tiếng.

"Đúng đúng đúng, ăn đi, mau ăn đi, món thịt nướng này thật sự rất ngon đấy." Được người kia nhắc nhở, mấy người bọn họ nhanh chóng dừng nói, cúi đầu ăn thịt nướng.

Loading...