Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 440

Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:53:01
Lượt xem: 48

Đáp lại hắn chỉ có sự im lặng.

"Nhớ giúp ta chuyển lời đến chủ tử, đi đây!"

Nói xong, người kia quay người chuẩn bị rời đi.

"Thật sự không định giải thích chút sao?" Giọng nói của Lam Dịch cuối cùng cũng có chút cảm xúc, còn có phần cấp bách.

"Một ngày nào đó ngươi sẽ biết." Huyền Dịch quay lưng lại với Lam Dịch, vẻ mặt bị che bởi chiếc mặt nạ màu đen không thể nhìn rõ cảm xúc của hắn lúc này.

"Ngươi..." Lam Dịch còn muốn nói gì đó, nhưng Huyền Dịch ở cửa đã biến mất.

Thư phòng của vương phủ!

Lan Dịch quay lại, im lặng đứng ở trong góc, trông hắn vẫn như ngày thường nhưng những ngón tay đang chà xát nhau lại bán đứng cảm xúc mà hắn che giấu.

"Chuyện gì? Nói!" Bách Lý Mặc Thần vốn đang phê chữa lại công văn lại đặt cây bút trong tay xuống, mất kiên nhẫn nói.

"Vương gia, Huyền Dịch...quay về rồi." Lam Dịch hơi ngập ngừng trả lời, dùng ánh mắt cẩn thận quan sát biểu cảm, thấy trên mặt vương gia không có tức giận gì mới tiếp tục nói.

"Hắn bảo ngài hãy cẩn thận với công chúa Liêu Đông."

"Ừ!" Bách Lý Mặc Thần gật đầu, không nói gì mà tiếp tục phê chữa công văn.

Lam Dịch đứng đó, thầm nghĩ, phản ứng này của chủ tử là thật sự không còn để ý đến Huyền Dịch rồi sao?

Tuy rằng chủ tử không phái người đến bao vây hắn, nhưng dáng vẻ thờ ơ này rõ ràng là thật sự không muốn để ý đến nữa.

Vốn dĩ trong lòng Lam Dịch còn có chút ảo tưởng rằng nếu chủ tử thả Huyền Dịch đi, vậy biết đâu có thể cho hắn thêm một cơ hội.

"Còn chuyện gì không?" Bách Lý Mặc Thần ngẩn đầu nhìn Lam Dịch vẫn còn đứng đó chưa đi, cau mày hỏi.

"Không còn!" Lam Dịch cúi đầu trả lời.

"Thế còn chưa đi." Giọng nói lạnh lùng vang lên, Lam Dịch liền đi ra ngoài.

Còn lại Bách Lý Mặc Thần một mình ngồi phía sau chiếc bàn rộng lớn trong thư phòng. Chiếc áo choàng lộng lẫy trông đặc biệt có khí chất trên người hắn.

Nhưng người ngồi sau bàn lại cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng không biết đang nghĩ gì.

Lúc này ở vùng biên giới Càn Đông, tuy hai đội quân không còn giao tranh nhưng vũ khí pháo của Thiên An vẫn luôn ngắm vào quân trại Liêu Đông.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Các tướng quân trong quân trại Liêu Đông Quốc hoảng sợ không thôi, họ liên tục thúc giục Triều Trung đàm phán việc hòa bình.

Liêu Đông vương thậm chí còn gửi liên tiếp bốn năm lá thư thúc giục việc đàm phán hòa bình.

Thật sự rất khó để cho sứ giả đến để đàm phán hòa bình, bên cạnh còn có một công chúa tính khí thất thường không tốt, điều kiện mà vua đưa ra lại ít như vậy, hơn nữa còn yêu cầu hoàn thành trong thời gian ngắn, vốn dĩ là chuyện không thể!

Bọn họ cho rằng việc này đơn giản như bán cải thảo hay thương lượng rau ở ngoài chợ sao?

Đối phương chính là Diệu vương! Lúc này sử giả đang bức ép ngồi với vẻ mặt đau khổ, lại suy nghĩ xem nên làm thế nào với chuyện này.

Sáng sớm ngày thứ hai.

"Diệu Vương điện hạ, hạ quan làm phiền ngài đã lâu, cũng mong sớm có thể thương lượng hoà bình tạo phúc cho bách tính hai nước." Sứ giả Liêu Đông Quốc cung kính thỉnh cầu.

"Sứ giả nói phải, chỉ là bổn vương vẫn chưa nhìn thấy thành ý của đất nước các ngươi, bảo chúng ta làm sao bàn được bạc chuyện này?" Bách Lý Mặc Thần nhìn về phía sử giả, nhàn nhạt nói.

"Vương gia nói đùa rồi, tất nhiên ta đến đây là theo lòng thành tâm, đây là bản đồ phòng thủ ba thành dọc Liêu Đông Quốc của bọn ta. Mời vương gia xem qua." Vừa nói, sứ giả Liệu Đông Quốc vừa lấy ra bản đồ mang theo đưa cho hắn.

Bản đồ phòng thủ của ba toà thành?

Bách Lý Mặc Thần nhìn những bản vẽ trong tay, cười nhạt. Chỉ ba tòa thành này mà muốn thỏa mãn ham muốn của hắn?

Hay là thật sự ngây thơ mà nghĩ rằng mấy trăm ngàn quân của hắn đều chỉ là vật trang trí?

"Đây là thành ý của đất nước các ngươi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-440.html.]

Bách Lý Mặc Thần xem thường ném bức vẽ trong tay xuống trước mặt, lớn tiếng hỏi.

"Đương nhiên đây chỉ là một phần, ngoài ra sẽ dâng tặng thêm một trăm ngàn lạng bạc." vào sáng mùa đông lạnh buốt này, trên trán sứ giả Liêu Đông Quốc lại lấm tấm mồ hôi, thiếu tự tin nói.

Ha...một trăm ngàn ngàn lượng bạc?

Thiên An là đất nước nhiều đất đai, giàu có, lại thiếu trăm ngàn lượng bạc này sao?

Nực cười, Liêu Đông Quốc vậy mà vẫn rất coi trọng bản thân.

"Hừ, xem ra để ngươi làm chủ lần thương lượng không thành được rồi, quay về đi rồi nói với vua của ngươi đích thân đến thương lượng với ta. Nếu như các ngươi cảm thấy không thỏa đáng với cách thương lượng này, vậy chúng ta đành phải thương lượng lại với nhau trên chiến trường." Bách Lý Mặc Thần nheo mắt nhìn sứ giả phía dưới, lộ rõ khí chất độc đoán của một vương giả.

"Diệu Vương, hạ quan..."

"Bãi triều!"

Sứ giả Liêu Đông Quốc còn chuẩn bị nói gì đó, nhưng Bách Lý Mặc Thần đã trực tiếp nói trước.

"Vương gia..."

Sứ giả Liêu Đông Quốc mặt khẩn căng thẳng, miệng gọi theo.

Nhưng khi Diêu Vương rời đi thì tất cả các quan chức trong triều cũng lần lượt quay người bỏ đi, để lại một mình sứ giả ở đại điện.

Hắn biết chuyện thành ra như này đều là dựa vào thế mạnh của Diệu Vương, làm sao có thể đồng ý với một cuộc thương lượng keo kiệt như vậy được?

Xem ra lần này đã định trước bản thân thất bại trở về rồi.

Buổi tối trở về, sứ giả Liêu Đông Quốc viết một bức thư truyền đạt rõ ý của Diêu Vương đến vua Liêu Đông Quốc.

Dù chuyện không thành nhưng trái lại hắn cảm thấy yên tâm hơn và cũng đỡ thấp thỏm lo âu.

Cũng không đợi vua Liêu Đông Quốc trả lời, sứ giả đã từ biệt Diệu Vương để trở về.

Về phần công chúa Liên Hoa, nàng chỉ cho người đưa một lá thư đến nói bảo hắn đi trước, xem ra là muốn ở lại.

Hắn làm quan nhỏ cũng không quản được những người bên trên như công chúa, cũng tự cảm thấy không cần lo lắng cho nàng nữa.

"Chủ tử, sứ giả đã gửi thư cho vua Liêu Đông Quốc truyền đạt ý muốn của ngài rồi." Một ẩn vệ trong thư phòng báo cáo.

"Được, rất tốt, lui xuống đi." Bách Lý Mặc Thần gật gật đầu.

Mọi thứ vẫn đang diễn ra dựa theo kế hoạch.

"Vâng, vương gia!" Ẩn vệ cúi người rồi đi ra ngoài.

"Vương gia, Liêu Đông Quốc này thật quá nhỏ nhen quá rồi, đến cầu hoà mà chỉ có những thứ đồ chút ít này?" Đối với hành động này của Liêu Đông Quốc, Lam Dịch cực kỳ xem thường.

"Liêu Đông Quốc giống như một con bọ cạp ẩn nấp trong hoang mạc, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ hào phóng bao nhiêu?" Bách Lý Mặc Thần không có chút gì là bất ngờ nói.

"Cũng phải, lần trước khi chúng ta tấn công đám người tộc Hung nô, Liêu Đông Quốc nhận được không ít lợi ích, giờ muốn cầu hoà mà chỉ có chút tiền ít ỏi này." Lam Dịch không hài lòng nói.

"Yên tâm, không sớm thì muộn cũng đều sẽ là của Thiên An chúng ta." Bách Lý Mặc Thần cười nhạt.

Trước mắt hãy để họ giữ giúp ta những thị trấn nhỏ sát biên giới.

"Vương gia, viện vương phi phái người tới mời ngài qua dùng bữa." Đang nói chuyện, giọng nói của hạ nhân ngoài cửa truyền đến.

"Đi nói với vương phi bổn vương sẽ đến ngay." Nghe được lời của hạ nhân bẩm báo, vương gia trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt ấm áp.

"Được rồi, ngươi làm việc của mình đi." Sau khi dặn dò xong Lam Dịch, Bách Lý Mặc Thần bước chân đi về phía Tử Quang Viên.

"Vương gia..." Ngài không thể đợi ta nói xong đã sao?

Lam Dịch đứng đó vẻ mặt sầu não, động tác duỗi tay còn đang giằng co không có thay đổi, nhưng trong thư phòng này đến cả bóng dáng của vương gia cũng chẳng còn.

Vương gia, ngài không thể trọng sắc khinh bạn như vậy được!

Lam Dịch cảm giác trong lòng nguội lạnh, giống như hắn đã bị vứt bỏ tàn nhẫn vậy, huhu...

Loading...