Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 439
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:53:00
Lượt xem: 43
"Cái gì?" Bách Lý Mặc Thần không nghe rõ, hỏi.
"Ta nói là ta đến kỳ kinh nguyệt!" Xuân Phong nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.
Mặc dù Xuân Phong cũng là một người có tư tưởng hiện đại, nhưng lần đầu tiên nói về vấn đề riêng tư với một người đàn ông vẫn thấy hơi xấu hổ.
"Ồ! Vậy nàng nghỉ ngơi đi". Nghe vậy, ánh mắt Bách Lý Mặc Thần hơi tối lại, hắn xoay người ra khỏi phòng, cũng không nói đi làm gì.
Xuân Phong rất thất vọng nhìn ra cửa, hắn cứ rời đi như vậy sao? Một lời quan tâm cũng không có.
Xuân Phong có chút bực mình, liên tục vò chiếc khăn trong tay,miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
"Vương phi, sao vương gia đi ra ngoài vậy?" Phủng Nguyệt nhìn sắc trời không còn sớm mà vương gia lại vội vàng đi ra ngoài, cho rằng xảy ra chuyện gì đó nên hỏi.
"Ai biết được!" Xuân Phong hờn dỗi nói.
"......" Phủng Nguyệt không nói gì nữa, trong lòng thắc mắc, vương gia và vương phi bị làm sao vậy?
Cãi nhau à?
"Bữa tối chuẩn bị thế nào?Ta đói rồi". Xuân Phong ném chiếc khăn trong tay xuống, hỏi Phủng Nguyệt.
"Xong rồi ạ, vương phi ăn luôn bây giờ không?" Phủng Nguyệt gật đầu đáp.
"Vậy dọn lên đi." Xuân Phong ủ rũ nói.
"Chúng ta ...... không đợi vương gia sao? Phủng Nguyệt thận trọng hỏi.
"Không đợi, ta đói bụng rồi mau dọn bữa đi." Xuân Phong tức giận nói.
"Vâng ..." Phủng Nguyệt nhỏ giọng trả lời rồi xoay người đi đến phòng bếp.
Không lâu sau, bữa tối được đưa đến Tử Quang viên, lúc Xuân Phong vừa cầm đũa lên thì nàng thấy vương gia đang bước nhanh từ bên ngoài vào.
"Chàng còn biết trở về đấy!" Xuân Phong nhìn thấy hắn càng giận thêm, nói đi là đi người gì vậy chứ !
"Đương nhiên phải trở về, tổ ấm của ta, đương nhiên phải trở về chứ." Bách Lý Mặc Thần nói như một lẽ đương nhiên.
Xuân Phong không có lời nào phản bác nổi.
"Nào, ăn nhiều chút, cái này tốt này!" Vừa nói, hắn vừa bắt đầu gắp thức ăn cho Xuân Phong.
Xuân Phong không lên tiếng,cứ im lặng ăn như vậy, không tiếng động chống đối.
"Vương gia, phòng bếp đưa đến một nồi canh gừng đường đỏ, nói là đặc biệt mang tới cho vương phi?" Hàm Châu trên tay bê nồi canh phòng bếp đưa đứng ở bên cạnh nói.
"Ừ, đặt ở đây đi!"
Bách Lý Mặc Thần gật đầu.
Canh gừng đường đỏ này là hắn đặc biệt đi hỏi Liễu thần y rồi bảo nhà bếp làm.
Ban đầu, ông ấy định làm ít dược thiện, nhưng nấu dược thiện mất quá nhiều thời gian như vậy thì sẽ không kịp. Với lại gần đây Xuân Phong cũng đã ăn không ít dược thiện rồi, vì vậy những thứ đơn giản này sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Cho nên sau khi Bách Lý Mặc Thần đi tìm thần y xong, hắn đích thân xuống nhà bếp căn dặn người làm .
Xuân Phong nhìn bát canh bốc hơi nghi ngút trước mặt, ánh mắt nghi hoặc nhìn Bách Lý Mặc Thần.
"Chàng sai người nấu à?"
"Ừm, Du thần y nói canh này sẽ làm nàng thoải mái hơn." Bách Lý Mộ Thần gật đầu, cầm lấy thìa khuấy canh trong cái bát sứ nhỏ sơn vàng đợi nó nguội một chút để Xuân Phong uống.
Nhìn động tác cẩn thận của hắn, mắt Xuân Phong có chút ướt, hắn là người đầu tiên làm canh gừng đường đỏ cho mình, nàng còn tưởng rằng....
"Có chàng thật tốt!"Xuân Phong khịt mũi, khẽ nói.
"Vậy là đã tốt rồi, còn tốt hơn nữa kìa, nào mau uống bát canh này đi, để nguội sẽ không tốt đâu,cái này phải uống khi còn nóng."
Bách Lý Mặc Thần nhìn dáng vẻ cảm động của Xuân Phong, âu yếm múc một thìa canh đưa đến miệng Xuân Phong.
Xuân Phong vừa cảm động lại có chút xấu hổ mở miệng uống, sau đó cầm lấy bát trong tay Mạc Thần tự mình uống.
Ở đây còn có Hàm Châu, Phủng Nguyệt nhìn đó!
......
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-439.html.]
Bên này Liên Hoa công chúa trở về quán trọ thì có người đến giúp nàng ta thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển đến hoàng cung.
Liên Hoa công chúa không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn hành lý của mình bị chuyển đi và cũng đi theo vào cung.
Tuy nhiên, vào cung không phải là chuyện xấu, nghe nói gần đây Diêu vương đang giúp hoàng đế xử lý chính sự, phần lớn thời gian hắn đều ở trong ngự thư phòng.
Vào cung, ngược lại để cho nàng qua gần quan được ban lộc.
Đã vào đông được hai tháng, ở Thiên An quốc, kinh thành nằm ở phía bắc nên vào thời điểm này đã rất lạnh.
Mặc kệ gió lạnh, nhưng trên hoàng cung ở kinh thành, một bóng người màu đen vẫn không ngừng lóe lên.
"Công chúa, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi!"
Cung nữ chuẩn bị nước nóng để tắm xong thì lập tức đi vào báo với công chúa Liên Hoa.
"Đi xuống đi!" Liên Hoa công chúa nói với cung nữ nhỏ phía sau.
Cung nữ cung kính đẩy cửa đi ra ngoài.
Hôm nay tức giận cả một ngày, nên đến lúc tắm cánh hoa thơm và ngủ rồi.
Liên Hoa vừa bước vào phòng tắm, nàng ta đã bị người bịt miệng kéo sang một bên.
"Ngươi là ai?"
Liên Hoa vừa được buông ra, lập tức hoảng loạn hét lên.
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người đến, nàng ta lập tức ngừng lại nhỏ giọng hỏi
"Sao ngươi lại đến đây? Ngươi có biết ở đây nguy hiểm không? Nếu nhỡ ngươi bị bắt thì làm sao?
Liên Hoa công chúa vừa có chút lo lắng vừa có chút không hài lòng.
"Ta đã nói, đừng có để ý đến hắn!"
Người đến không giải thích nhiều, nhưng giọng điệu lạnh lùng như nhiệt độ trên người.
"Hừ, đừng quên, nhiệm vụ mà mẫu hậu giao cho ngươi là gì, chuyện ngươi không nên quan tâm thì đừng quan tâm nếu không sẽ không tốt cho ngươi đâu."
Nghe thấy lời nói của người đàn ông, sự lo lắng trong mắt Liên Hoa biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng và kiên quyết.
"Ta cũng đã nói, nếu ngươi dám làm gì bọn họ, đừng trách ta vô tình."
Vẻ mặt của người đàn ông lạnh hơn một chút.
"Sao mấy năm nay không gặp, ngươi đã không phân biệt thân với không thân sao? Thật sự uổng phí nhiều năm mẫu hậu nhớ thương ngươi".
Liên Hoa lạnh lùng nhìn người đàn ông áo đen trước mặt nói.
Nói đến người đó, ánh mắt người đàn ông hơi thay đổi.
"Ngươi hãy nhớ những gì ta đã nói hôm nay, ta sẽ luôn theo dõi ngươi, nếu ngươi dám hành động hấp tấp, ai cũng không bảo vệ được ngươi." Người đàn ông nói xong chuẩn bị rời đi.
"Nếu ngươi dám phá hoại kế hoạch của mẫu hậu, cũng sẽ không có ai có thể bảo vệ ngươi!" Ngay khi người đàn ông rời đi, hắn ta nghe thấy giọng lạnh lùng tàn nhẫn của Liên Hoa.
"Hừ~"
Người đàn ông hừ một tiếng, rời đi mà không nhìn lại, biến mất trong màn đêm mênh m.ô.n.g lạnh lẽo.
" Chuyện gì vậy, chỉ là quân cờ trong tay mẫu hậu, lại thật sự coi mình là gì chứ!" Nhìn cửa sổ đang mở, Liên Hoa nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Sự lo lắng trước hoàn toàn bởi vì nàng ta sợ thân phận của mình và hắn sẽ bị phát hiện.
Bóng người biến mất trong màn đêm, không lâu sau đó, xuất hiện trong một căn phòng đối diện vương phủ,trong đó có một bóng người đang chờ hắn ta xuất hiện.
"Sao ngươi trở về lúc này?" Bóng người trong phòng truyền đến, một giọng nói không có cảm xúc,chỉ đơn giản là một câu hỏi.
"Ừm, nhắc nhở chủ tử, để ngài cẩn thận công chúa Liêu Đông."
"Tại sao?"
"Tại sao phải làm như vậy? Phản bội chủ nhân!"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Câu nói này đã bị mắc kẹt trong lòng hắn từ lâu, hôm nay cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà hỏi.
Cứ nghĩ hắn không quay lại nữa không ngờ hắn lại quay lại vào lúc này