Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:53:03
Lượt xem: 51
Lúc Liêu Đông Quốc Quốc vương nhận được thư của sứ thần gửi về, ông ta rất tức giận, trách sứ thần ngay cả việc nhỏ như vậy cũng làm không được.
Đồng thời ông ta cũng tức giận Bách Lý Mặc Thần, không chỉ muốn người mà còn muốn có được nhiều thứ hơn, oán hận lòng tham của hắn.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hóa ra Liên Hoa công chúa không trở về, Liêu Đông Quốc vương tự hiểu rằng Bách Lý Mặc Thần thèm muốn sắc đẹp của Liên Hoa mà giữ nàng lại trong cung.
Bây giờ hắn lại sai người đến đòi thêm. Thế này khác nào trắng trợn cướp bóc!
Trong lúc Liêu Đông Quốc vương tức giận, một số quan viên đề nghị quyết chiến một trận với Thiên An Quốc. Nhưng mà cái kết cục cá chít lưới rách hay là lấy trứng chọi đá không phải là điều mà Liêu Đông Quốc vương mong muốn.
Tuy Liêu Đông Quốc vương tức giận nhưng ông ta vốn là người nhút nhát, chỉ muốn yên ổn, không muốn gây chuyện.
Cả ngày đắm chìm trong ăn chơi hưởng lạc mới là điều ông ta yêu thích.
Nếu lần này không phải bị người khác xúi giục, ông ta cũng sẽ không phái quân đến Thiên An Quốc, thậm chí là đến Hung Nô để chia miếng bánh.
“Bệ hạ, theo thần nghĩ chúng ta không nên đánh nữa. Hiện tại, không nói đến chuyện Diêu vương có nhiều binh lính, đủ lương thực, hơn nữa trong tay còn có hỏa pháo lợi hại. Chúng ta đánh thì chỉ mất quân vô ích thôi."
Vương hậu Mộ Dung Vân San của Liêu Đông Quốc vương mặc một bộ váy màu đỏ tươi, làn da trắng nõn mềm mại, rõ ràng đã gần bốn mươi nhưng trông như một cô gái hai mươi tuổi.
Đuôi mắt phong tình, nếu nhìn kỹ có thể thấy giống Liên Hoa công chúa đến sáu, bảy phần.
Lúc này bà ta đứng trước mặt Liêu Đông Quốc vương với vẻ mặt thấu hiểu lòng người
"Nhưng mà Diêu vương này quá kiêu ngạo rồi, để Liên Hoa lại không nói, nhưng dám không biết xấu hổ yêu cầu ta đi thương lượng với hắn. Người nói đây..."
Lời nói của Mộ Dung vương hậu vừa đúng với suy nghĩ trong lòng của Liêu Đông Quốc vương, thái độ kiêu ngạo của Diêu vương chính là không xem mặt mũi của ông ta ra gì.
"Cái này thì dễ, bệ hạ yên tâm. Ngài chỉ cần phái một vị vương tử thay mặt đi không phải là được rồi sao ? Lần này không phải chúng ta đã có được không ít thành trì của Hung Nô sao?"
"Trước tiên cứ từ bỏ những thành trì này đi, phần còn lại chỉ cần đối phương không đòi hỏi quá đáng, chúng ta đều đồng ý cũng không sao.”
Mộ Dung vương hậu rót một chén trà cho Liêu Đông Quốc vương để ông ta nguôi giận, thong thả cười nói .
“Cho vương tử đi đàm phán cũng được, nhưng thành trì này chúng ta cũng đã tốn rất nhiều công sức, cứ vậy hời cho bọn họ sao?". Liêu Đông Quốc vương khá vừa lòng đối với đề nghị của Mộ Dung vương hậu, nhưng nghĩ đến những thành trì đó, ông ta lại cảm thấy đau lòng.” .
"Bệ hạ, ngài nghe thiếp nói..." Mộ Dung vương hậu nở nụ cười, nghiêng người về phía Liêu Đông Quốc vương, nói vào tai ông ta gì đó.
Liêu Đông Quốc vương ngạc nhiên nhìn vương hậu và nói: "Chuyện này có thật không?"
"Tất nhiên là thật, nếu không thì bệ hạ nghĩ rằng thiếp nỡ đưa con gái bảo bối yêu quý của thiếp đi sao?" Mộ Dung vương hậu nũng nịu nói.
"Ôi, vẫn là vương hậu suy nghĩ chu đáo, thật sự làm khó nàng rồi." Mặt Liêu Đông Quốc vương tràn đầy vui vẻ ôm chặt Mộ Dung vương hậu vào lòng.
Liêu Đông Quốc vương đang vui vẻ cũng không chú ý tới trên khuôn mặt dịu dàng và ngượng ngùng của vương hậu hiện lên một tia chán ghét. "Được rồi, bệ hạ, gần đây thần thiếp đã phát hiện ra món ngon mới, hay là tối nay bệ hạ đến cung thần thiếp nếm thử xem?"
"Ồ, được được được... vương hậu lại có món ăn ngon mới rồi, vẫn là vương hậu hiểu trẫm."
Liêu Đông Quốc vương vừa nghe món ăn mới hai mắt sáng lên, lập tức vứt bỏ những phiền não ra sau gáy. Mặt mũi tươi cười ôm vương hậu về cung.
Ba ngày sau, đại vương tử Độc Cô Thành của Liêu Đông Quốc vương đại diện Liêu Đông Quốc đi sứ đến Thiên An Quốc đàm phán.
Quốc vương sẽ đích thân tiễn ra khỏi thành.
Trong số các vương tử, quốc vương yêu quý và luôn sủng ái đại vương tử nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-441.html.]
Đại vương tử là do vương hậu trước sinh ra, từ nhỏ đã thông minh, văn võ toàn tài, dẫn quân đánh trận thì không cần phải nói.
Lần này phái hắn đi sứ Thiên An Quốc cũng thể hiện được ông ta rất coi trọng chuyện này, Diêu vương chắc chắn không thể soi mói gì được.
Trên đường đi, đại vương tử Liêu Đông Quốc hành động rất khiêm tốn, không hề phô trương bề ngoài, hành lý nhẹ nhàng đơn giản, rất nhanh đã đến biên giới Càn Đông.
Trên đường đi, hắn còn đến doanh trại của đối phương cũng chính là đại quân Diêu vương để xem vũ khí vô cùng lợi hại trong truyền thuyết.
Quả nhiên, rất giống với lời đồn, nhìn những binh khí bị cắt làm đôi còn sót lại trong doanh trại, cùng những hố to trên mặt đất, Độc Cô Thành biết tin tức lan truyền là thật.
Đương nhiên, hắn cũng đã nghe nói những thứ này là do Diêu vương phi của Thiên An Quốc làm ra, điều này khiến hắn rất mong đợi lần đàm phán này.
Phải là người như thế nào, một vương phi ra sao mới có thể tạo ra thứ vũ khí như vậy.
Không còn nghi ngờ gì, một quốc gia có vũ khí như vậy thì các quốc gia khác cũng chỉ có thể đầu hàng. Đừng nói đàm phán, cho dù bây giờ Diêu vương ra lệnh tấn công đánh chiếm kinh đô của bọn họ cũng không phải là không thể.
Vì vậy, đại vương tử Độc Cô Thành đã có một quyết định mới cho chuyến đi này của mình.
Một đất nước hùng mạnh như vậy không thể đắc tội, chỉ có thể kết bạn, trừ khi bạn cũng có vũ khí mạnh mẽ như vậy, hoặc thậm chí là vũ khí mạnh hơn.
...
Kinh đô Thiên An Quốc, cửa ngự thư phòng hoàng cung.
Một cung nữ nhỏ mặc áo xanh bước tới bên cạnh tiểu thái giám đang canh cửa, đưa cho tiểu thái giám một chiếc ví nhỏ trong tay.
Nàng lùi lại hai bước, khách khí nói: “Kính xin công công thông báo dùm, công chúa của chúng ta muốn gặp vương gia.”
“Việc này, hiện tại vương gia đang sửa lại văn kiện, chỉ sợ là không có thời gian gặp mặt công chúa, công chúa nên về đi."
Tiểu thái giám nhìn nhìn số bạc trong tay, lại nhìn Liên Hoa công chúa nơi xa, thấp giọng nói.
“Công chúa có chuyện quan trọng cần thương lượng với vương gia, kính mong công công tạo điều kiện cho.” Vừa nói, người phụ nữ áo xanh lại nhét một túi bạc khác vào trong tay tiểu thái giám.
"Việc này. . . " Tiểu thái giám vẻ mặt u sầu nhìn số bạc trong tay, trong đó ít nhất phải có mấy chục lạng.
"Vậy công chúa hãy đợi ở đây. Ta sẽ vào báo cho người biết, nhưng vương gia có gặp hay không, ta không thể đảm bảo."
Cuối cùng tiểu thái giám cắn răng gật đầu.
"Đó là đương nhiên. Công công cứ đi thông báo đi, gặp hay không đều không trách công công." Nữ tử áo xanh nghe xong liền gật đầu.
Tiểu thái giám đi vào một lúc vẫn không thấy ra. Liên Hoa công chúa đang đợi bên ngoài lo lắng đi tới đi lui, sợ Diêu vương không gặp mình.
Nàng đã hỏi thăm thì được biết tối nay Diêu Vương ở ngự thư phòng một mình xử lý chính sự không trở về phủ.
Nàng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được.
Một lúc sau, tiểu thái giám cuối cùng cũng bước ra.
“Công chúa, vương gia mời người.” Tiểu thái giám cung kính hướng Liên Hoa công chúa nói.
“Cám ơn!” Liên Hoa công chúa vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng đồng ý gặp mặt nàng rồi sao?
Với tâm trạng vui sướng, Liên Hoa bước nhanh vào ngự thư phòng, còn nữ tử mặc áo xanh thì đợi bên ngoài.
Tuy nhiên, Liên Hoa vừa bước vào ngự thư phòng liền chít lặng