Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:48:22
Lượt xem: 44
"Có chẩn ra gì không? Rốt cuộc là vấn đề gì?"
Nhìn thấy Xuân Phong một hồi lâu không có động tĩnh, Thất hoàng tử càng bất an, lo lắng hỏi Xuân Phong.
Xuân Vũ cũng nhìn Xuân Phong với vẻ mong đợi.
"Tỷ phu…" Xuân Phong thần sắc ngưng trọng, quay người lại gọi Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử nghe được lời này, liền cảm thấy có gì đó không ổn, tự dưng lại gọi tỷ phu, chẳng lẽ….
Bách Lý Lăng Phong còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì đã nghe thấy Xuân Phong lớn tiếng nói.
"Chúc mừng ngài, ngài được làm cha rồi!"
"Cái gì?"
Thất hoàng tử còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt khó hiểu.
"Cái gì? ….Làm cha?"
"A? Ngũ tẩu, tẩu nói thật sao? Hahahaha, ta được làm cha sao?"
Sau đó, hắn bế Xuân Vũ lên, quay vòng quanh với vẻ mặt mừng như đin. Hắn đã được làm cha, hắn có con rồi.
Thật là hạnh phúc.
Cả nhà nghe tin vui, ai nấy đều tỏ ra vui mừng. Bây giờ Xuân Phong đã bình yên trở về, Xuân Vũ đang mang thai, quả thực là song hỉ lâm môn.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nhưng không ai nhìn thấy một tia buồn bã hiện lên trong mắt Xuân Phong đang đứng ở một bên.
"Này, này, thả ta xuống đi, thả ta xuống!" Hành động đột ngột của Bách Lý Lăng Phong khiến cho Xuân Vũ có vẻ xấu hổ, ngượng ngùng vỗ vỗ vai hắn.
Ở đây có nhiều người đang nhìn như vậy, quá là mất mặt.
“Đúng rồi, mau đặt nó xuống đi, cẩn thận đứa trẻ trong bụng.” Mẹ Xuân Phong cũng mừng cho bọn họ, nhưng khi nhìn thấy hành động liều lĩnh của Thất hoàng tử, vẫn không nhịn được mà ngăn cản.
"Đúng, đúng, đúng, là ta quá cao hứng, nàng không sao chứ, Xuân Vũ!" Thất hoàng tử lú này mới đặt xuống Xuân Vũ đang ngượng ngùng xuống, vẻ mặt quẫn bách.
Hắn thật sự rất hạnh phúc, cho nên mới nhịn không được.
"Nhìn xem ngươi kích động thành dạng gì kìa."
Bách Lý Mặc Thần đứng sang một bên, không khỏi có chút ghen tị.
“Ừ, huynh còn chưa có con, làm sao biết được cảm giác làm cha là như thế nào?” Thất hoàng tử lúc cao hứng bị dập, không cần suy nghĩ liền phản bác.
“…” Những lời này không khỏi như xát muối vào lòng Bách Lý Mặc Thần, khiến hắn nhất thời trầm mặc.
Quên đi, cứ coi như mình bị chó cắn một miếng! Bách Lý Mặc Thần âm thầm an ủi chính mình.
Thất hoàng tử thấy có gì đó không ổn, chuyện gì thế này? Ngũ ca không đến mức không biết đùa thế chứ?
“Ngũ ca, không phải đâu, chỉ là nói đùa thôi mà.” Thất hoàng tử vẫn còn ngơ ngác nói.
"Được rồi, lão Thất, ngài về phải chăm sóc tốt cho đại tỷ của ta. Nữ nhân mang thai ba tháng đầu là quan trọng nhất, ở nhà nhất định phải chăm sóc thật tốt, ngài biết chưa? Chuẩn bị đồ ăn nhiều dinh dưỡng hơn, cũng không được chọc tức tỷ ấy."
Xuân Phong nhìn vẻ mặt của Bách Lý Mặc Thần, tự nhiên biết hắn lúc này không vui, vội vàng đổi chủ đề.
Kỳ thật, những lời đó cũng như một mũi kim nhọn chọc vào tim nàng!
"Đúng đúng, hôm nay trở về ta sẽ chuẩn bị. Không, hiện tại ta sẽ kêu người chuẩn bị.". Thất hoàng tử hưng phấn đi tới đi lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-433.html.]
"Được, được, ngài đi nhanh đi!". Mẹ Xuân Phong nhìn bộ dáng của Thất hoàng tử mà buồn cười, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng vì có được một người thật lòng yêu thương con gái mình!
"Nhạc mẫu, con còn có chính sự cần giải quyết, hôm nay không thể ở lại đây, để Xuân Phong ở lại đây với ngài nhé, con cáo từ trước." Thất Hoàng tử rời đi xong, Bách Lý Mặc Thần cũng đứng dậy cáo từ.
hắn thực sự có chính sự phải giải quyết, đồng thời cũng muốn dành chút thời gian để mẹ con Xuân Phong nói chuyện về nhau.
“Được, vậy ta không giữ Vương gia nữa.” Mẹ Xuân Phong hài lòng gật đầu, bà rất hài lòng khi 2 người con rể đều bớt thời gian đến thăm.
"Ta tiễn huynh!", Xuân Phong vội vàng đứng dậy nói với Bách Lý Mặc Thần.
"Ừ."
Bách Lý Mặc Thần mỉm cười gật đầu, vươn tay nắm lấy Xuân Phong tay đi về phía cửa.
Hành động như vậy thực sự khiến trái tim Xuân Phong ấm áp, dù đi đến đâu, hắn cũng sẽ không bao giờ để nàng tụt lại phía sau, luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
"Huynh. . ." Xuân Phong nhìn Bách Lý Mặc Thần vẻ mặt không tốt lắm, ngừng nói.
"Ta không sao. Đừng lo lắng. Ở lại với mẹ đi, buổi tối ta sẽ quay lại tìm nàng.", Bách Lý Mặc Thần hôn lên trán Xuân Phong, tỏ vẻ bản thân không sao để nàng yên tâm.
"Được rồi, vậy huynh đi đi!" Xuân Phong thấy vậy, yên tâm nhìn hắn lên xe rời đi.
"Mẹ dặn con, 3 tháng đầu là quan trọng nhất, phải đặc biệt chú ý…"
Khi Xuân Phong trở lại sân, mẹ nàng đang truyền đạt kinh nghiệm cho đại tỷ.
"Mẹ, đại tỷ!", Xuân Phong gọi.
"Xuân Phong, tới đây, con và đại tỷ cũng cùng nhau nghe đi, sau này có con, nhất định phải chú ý."
Mẹ Xuân Phong nhìn thấy Xuân Phong quay lại, liền mỉm cười vẫy tay gọi nàng.
"Mẹ, con không cần, con là đại phu, chuyện này con đều biết, mẹ không cần phải nói lại.". Xuân Phong trên mặt có chút không cam lòng nói.
Thực ra, nàng chỉ không muốn bàn đến những chuyện liên quan đến con cái, sợ bản thân sẽ không nhịn được mà nhớ đến đứa nhỏ mình không giữ được kia.
"Vậy cũng được, con đến nói cho đại tỷ xem còn có cái gì cần chú ý, con là đại phu, hiểu biết rộng hơn ta nhiều."
Mẹ Xuân Phong không biết những chuyện mà Xuân Phong đã trải qua, chỉ cảm thấy Xuân Phong chắc chắn biết nhiều hơn những gì bà biết nên bà lại nói với Xuân Phong.
"Những thứ đó con sẽ biết ra cẩn thận, đặc biệt đưa cho Thất hoàng tử. Tỷ tỷ, chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, giữ cho thân tâm vui vẻ là được. Mẹ thì chỉ cần chờ cháu ngoại ra đời thôi."
Xuân Phong quay lại và mỉm cười với mẹ.
"Ta cũng có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đây, lát nữa sẽ nói chuyện với mọi người sau!". Xuân Phong ngáp một cái, nói với đại tỷ cùng mẫu thân.
"Được rồi, con đi nghỉ ngơi trước đi. Đường về dài như vậy, chỉ nghỉ ngơi một đêm cũng không đủ.". Mẹ Xuân Phong nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Xuân Phong, cho rằng Xuân Phong nhất định vẫn còn, liền bảo nàng đi nghỉ ngơi.
“Vâng!” Xuân Phong gật đầu rồi quay người đi về phòng.
Trong phòng này còn có rất nhiều dược liệu mà nàng chưa kịp mang đi.
"Phù…" Xuân Phong ngồi ở trên giường hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn phòng mình, không khỏi buồn bực.
Nếu ngay từ đầu nàng không bỏ đi thì có lẽ mọi chuyện đã khác!
Nhưng trên đời này không có nếu như, cho nên mọi chuyện sẽ không thay đổi.
"Quên đi, mặc kệ đi, số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.". Xuân Phong ngẩng đầu nói lời này, sau đó liền nằm xuống ngủ cả buổi chiều.
Hàm Châu và Phủng Nguyệt đi theo, canh trước cửa suốt buổi chiều. Họ cũng nghe thấy những gì mấy mẹ con nói chuyện, biết Vương phi nhà mình hẳn ra rất khó chịu, nên không ai đi quấy rầy, cũng không cho ai đến quấy rầy nàng.