Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:48:21
Lượt xem: 52
Vốn dĩ, khi Diêu Vương trở về Kinh Thành, đáng lẽ phải đưa Vương phi về cung để yết kiến càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, hoàng đế lúc này đang bị bệnh, lại thêm hắn chinh chiến vất vả, nên hắn được nghỉ một ngày.
Điều này cũng vừa vặn thành toàn cho mong muốn về nhà của Xuân Phong.
Từ Diêu Vương phủ đến Minh Châu phủ không xa lắm, đi xe ngựa cũng mất hai phần tư giờ.
Khi cỗ xe lộng lẫy của vương phủ dừng ở lối vào Minh Châu phủ, ở cửa đã có rất nhiều người háo hức chờ đợi.
"Phong nhi!"
Bách Lý Mặc Thần xuống xe trước, sau đó đỡ tay Xuân Phong, đỡ nàng xuống xe, đã nghe thấy tiếng mẹ nàng thâm tình gọi.
Xuân Phong nhanh chóng nhảy xuống xe, buông Bách Lý Mặc Thần, chạy về người mẹ mà nàng luôn nhớ mong.
Vô hình trung, những người đã trở thành người thân thực sự của nàng.
Đột nhiên, Bách Lý Mặc Thần cảm giác trong tay trống rỗng, trong lòng có chút chua xót.
Giống như đứa trẻ vừa rồi rất thân thiết với mình, quay người lại rơi vào vòng tay của người khác. Tại sao hắn lại có cảm giác như bảo bối thân yêu bị cướp vậy?
Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Xuân Phong, cảm giác chua xót trong lòng hắn lập tức biến mất.
“Mẹ, con xin lỗi, con gái đã làm mẹ lo lắng!” Xuân Phong nhào vào lòng mẹ, ánh mắt có chút nheo lại nói.
"Không sao, không sao, không nói chuyện đó nữa, chỉ cần con an toàn trở về là tốt rồi!". Mẹ Xuân Phong nhìn thấy Xuân Phong an toàn trở về, trong lòng kích động không thôi, làm gì còn lòng dạ nghĩ đến những lo lắng trước đây nữa.
Bà nhanh chóng muốn kéo Xuân Phong vào nhà, suýt nữa quên mất con rể đang ở phía sau.
"Nhạc mẫu, tiểu tế bái kiến người." Nhìn thấy nhạc mẫu nắm tay thê tử không buông, Bách Lý Mặc Thần lập tức tiến lên hai bước, nhìn về phía Mẹ Xuân Phong, nho nhã cúi đầu.
"Diêu Vương gia, sao có thể làm vậy, mời ngài mau đứng lên cho."
Lúc này mẹ Xuân Phong mới nhận ra phía sau mình có một người con rể không tầm thường.
Nhìn thấy một người cao quý như vậy đang cúi đầu trước mặt mình, Mẹ Xuân Phong vội vàng bước tới đỡ hắn dậy.
Dù có là con rể của bà, hắn vẫn đường đường là một vị Vương gia của cả đất nước này.
“Nhạc mẫu đại nhân, lần này trở về, tiểu tế có mang về một ít lễ vật, trong đó có mấy chiếc áo choàng lông cáo mà con được Hung Nô tặng. Mùa đông sắp đến, vừa đúng lúc người cần dùng đến."
Bách Lý Mặc Thần mặt đầy ý cười, sai người chuyển những túi lớn nhỏ trên xe vào Minh Châu phủ.
Hắn mang đến đây có một số lông thú tốt tìm thấy trong cung điện của tộc Hung Nô, những thứ này còn chưa được mang tiến cung, đã được mang đến đây cho mẹ Xuân Phong, có thể thấy tình cảm Diêu Vương dành cho Vương phi đúng là không tầm thường.
"Ngũ ca, huynh tặng nhạc mẫu những thứ tốt như vậy, đây là đang làm khó đệ đệ đó."
Hai Mẹ con Xuân Phong đang nói chuyện, liền nghe thấy giọng nói của Thất hoàng tử từ xa.
Cùng lúc đó, xe ngựa của Thất hoàng tử chậm rãi dừng lại ở cổng, cạnh xe ngựa của Diêu Vương phủ.
Thất hoàng tử ngồi trên xe vừa ló đầu ra nói đùa với Bách Lý Mặc Thần.
Bách Lý Mặc Thần chưa kịp nói gì thì Thất hoàng tử đã nhảy xuống xe, theo sau là Xuân Vũ xuống xe.
"Đại tỷ!"
Xuân Phong nhìn thấy Xuân Vũ, luôn cảm thấy đại tỷ có vẻ hơi khác so với trước đây, có vẻ như kiều diễm lên khôgn ít, xem ra cuộc sống hôn nhân của tỷ ấy không tồi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Tốt quá, nhìn thấy muội bình an vô sự, cuối cùng ta cũng có thể an tâm rồi."
Xuân Vũ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Xuân Phong, những lo lắng trước đó của nàng cuối cùng cũng được giải tỏa.
Ngay khi mọi người đang vui mừng đoàn tự, một giọng nói oán giận vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-432.html.]
“Đại tỷ, Nhị tỷ, các tỷ quên ta rồi à?”
Xuân Sinh hiện tại đã cao đến tai Xuân Phong, đứng bên cạnh mẹ, vẻ mặt u oán nói.
“Ai nha, tiểu công tử nhà chúng ta, sao có thể quên được?” Xuân Phong quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của đệ đệ, không khỏi bật cười.
"Những ngày ta đi vắng, đệ có lơ là việc học không? Trình độ y thuật của đệ đã tiến bộ thế nào rồi?" Xuân Phong không quên chức trách giám sát của mình.
“Sẵn sàng nhận kiểm tra!” Xuân Sinh đứng thẳng người, nghiêm túc nói.
"Được rồi, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, nhanh vào ngồi nói chuyện đi!" Mẹ Xuân Phong vẻ mặt vui vẻ nói.
"Được rồi, đi thôi! Xuân Phong nắm lấy cánh tay của mẹ, kéo Bách Lý Mặc Thần vào nhà. Hai vợ chồng Xuân Vũ nhìn nhau mỉm cười, sau đó cũng đi theo.
Giờ ăn trưa!
Mẹ Xuân Phong đặc biệt sai đầu bếp chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, tất cả đều là món Xuân Phong thích ăn.
"Nào, Phong Nhi, ăn thêm mấy viên thịt và cá chua ngọt mà con thích đi." Mẹ Xuân Phong không ngừng gắp đồ ăn cho Xuân Phong.
“Vương gia, Thất hoàng tử, các ngài cũng ăn đi, ăn nhiều một chút đi!” Mẹ Xuân Phong cũng không quên tiếp đón hai vị quý nhân.
“Này, đến Xuân Sinh ăn món này đi, món sườn ngắn cay yêu thích của đệ này, hai tỷ đệ chúng ta vẫn là nên tự túc đi.”
Xuân Vũ nhìn mẹ không ngừng gắp thức ăn cho Xuân Phong, cũng không ngừng tiếp đón 2 người kia, bĩu môi gắp một đũa cho Xuân Sinh, cố tình chua chát nói.
"Vâng, vẫn là đại tỷ tốt nhất. Đây, đại tỷ, ăn thịt lợn om đi." Xuân Sinh cũng trịnh trọng diễn tiếp.
“Hai tên nghịch ngợm các con còn ở đó ghen tị với người nhà!” Mẹ Xuân Phong nhìn hai đứa con, buồn cười, tức giận cười lớn.
"Hừ, ai bảo mẹ quên mất chúng con?" Xuân Vũ vừa ăn vừa gắp thịt kho.
"Con……"
Oẹ...
Mẹ Xuân Phong chưa kịp nói thêm gì thì đã thấy Xuân Vũ đột nhiên quay đầu lại, ghé vào bên bàn nôn mửa.
"Có chuyện gì vậy?"
"Nàng ổn không?"
Nhìn động tác của Xuân Vũ, Mẹ Xuân Phong nhanh chóng đứng dậy, đến bên cạnh Xuân Vũ, Thất Hoàng tử cũng ngay lập tức chạy đến đưa nước ấm.
"Mau súc miệng đi, có phải chỗ nào khó chịu không?". Thất hoàng tử đưa nước ấm trong tay cho Xuân Vũ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, lo lắng nói.
"Hừ, khụ khụ, tối qua ăn đồ nhiều dầu mỡ nên ta cảm thấy rất khó chịu. Có lẽ là mùa đông, nên bụng ta có chút khó tiêu.". Xuân Vũ ho hai tiếng, ngẩng đầu lên chậm rãi nói.
“Ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ liền buồn nôn sao?” Mẹ Xuân Phong nhìn Xuân Vũ, lặp lại, sau đó lại nhìn Xuân Phong.
Xuân Phong cũng nhìn mẹ mình bằng ánh mắt tương tự.
"Vậy gần đây con thích ngủ hơn bình thường không? Thích ăn chua không?" Mẹ Xuân Phong nhìn Xuân Vũ, trên mặt đầy ý cười, hỏi.
Thất hoàng tử không biết tại sao Mẹ Xuân Phong lại hỏi những câu hỏi này, nhưng những triệu chứng mà Mẹ Xuân Phong đề cập đều giống tình trạng của Xuân Vũ.
"Chính xác, nàng ấy mấy ngày nay đặc biệt buồn ngủ, giống như một con mèo lười, có chuyện gì sao?" Thất hoàng tử cau mày nhìn Mẹ Xuân Phong hỏi.
"Xuân Phong, con xem giúp đại tỷ con một chút đi."
Mẹ Xuân Phong không đáp lại lời của Thất hoàng tử mà nói với Xuân Phong ở một bên.
Nghe mẹ Xuân Phong nói, Thất hoàng tử liền bị doạ, sao lại bảo Xuân Phong xem, có phải là Xuân Vũ bị bệnh gì không?
Nghĩ tới đây, Thất hoàng tử nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào động tác của Xuân Phong.