Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 431

Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:48:19
Lượt xem: 47

Từ tiền sảnh đến Tử Quang Viên, tất cả gia đinh, hạ nhân đi dọc đường đều cúi đầu cung kính.

"Vương phi!"

Vốn dĩ hạ nhân trong phủ còn cho rằng Vương phi đào hôn, Vương gia sẽ rất tức giận, thậm chí sẽ bỏ rơi Vương phi.

Nhưng hôm qua có tin Vương gia hôm nay sẽ đưa Vương phi trở về, đồng thời cũng ra lệnh chuẩn bị rất nhiều thứ cho Vương phi, thậm chỉ còn sai phó họ lấy những thứ trang sức quý giá được cất giữ trong khố phòng ra cho nàng.

Nghe nói đồ trang sức này đều là của Mẫu phi của Vương gia để lại, còn có phần thưởng của Hoàng thượng bạn cho Vương gia, đều là thứ trân quý. Nhìn thấy cảnh này, họ có thể thấy được Vương gia thật tâm bảo vệ Vương phi đến mức nào.

"Là huynh sắp xếp tất cả những thứ này à?" Xuân Phong một đường vừa đi vừa ngắm nghía bố trí rực rỡ trong phủ, quay đầu hỏi Bách Lý Mặc Thần đi bên cạnh.

So với Diêu Vương phủ trước đây, Diêu Vương phủ hiện tại ít đi một chút lộng lẫy, trang nghiêm và nhàm chán, lại thêm phần tươi sáng và ấm áp hơn.

Không chỉ mỗi Xuân Phong cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy khung cảnh như vậy, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng cảm thấy sự sắp xếp này khiến tâm trạng thường ngày của họ bớt căng thẳng hơn nhiều, không khỏi ngưỡng mộ trong lòng.

Mị lực của Vương phi thật vĩ đại, có thể làm thay đổi Vương gia.

Ngày xưa Vương gia gần như không cười, khi nói chuyện lại tích tự như kim, nhưng hiện tại….

Thỉnh thoảng, mỗi khi nhìn Vương phi, trên mặt ngài sẽ hiện lên ý cười nhàn nhạt, lúc nói chuyện cũng không lạnh như băng nữa. Có Vương phi vào ở, toàn bộ Vương phủ như được "sống lại."

"Vương phi, Vương gia thật hào phóng. Nhìn những thứ này đi, nô tì sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy thứ nào quý giá thế này."

​​Nhìn vào chiếc mũ đội đầu bằng ngọc lục bảo, chiếc nhẫn bạch ngọc, chiếc trâm cài tóc bằng vàng khảm mã não tinh xảo và những đồ trang sức chói lóa khác được đặt trên bàn, ngay cả Hàm Chúc vẫn luôn trầm ổn cũng không nhịn được mà cảm thán.

"Ừ, Phủng Nguyệt cũng chưa bao giờ thấy thứ gì tốt như thế này. Còn có những món điểm tâm này, không biết ngon hơn những món chúng ta ăn ở Phù Thành bao nhiêu lần."

Phủng Nguyệt vừa nói vừa cầm trong tay một miếng bánh ngọt tinh xảo, cẩn thận nếm thử.

"Thứ ngươi ăn chính là ngự trù làm, có thể không ngon sao?" Xuân Phong cười, nhìn về phía Phủng Nguyệt.

Trong hai tháng qua, khi Xuân Phong tâm trạng không tốt, hai nha đầu này đã ở bên cạnh nàng, cùng nàng nói chuyện, dỗ nàng vui vẻ, Xuân Phong đã xem họ như bạn bè. Khi không có việc gì, nàng cũng không câu nệ, họ chung sống rất thân thiết, hoà thuận.

Phủng Nguyệt tính tình hướng ngoại, Xuân Phong nói ra lời này, nàng cũng không ngượng ngùng, khi không có Vương gia, nàng sẽ luôn vui vẻ, nói năng sang sảng. Còn Hàm Châu vẫn luôn trầm ổn cẩn thận, nhưng so với lúc mới đến đã tốt hơn rất nhiều, đôi lúc sẽ nói những lời tâm sự với Xuân Phong.

Đến thế giới này lâu như vậy, Xuân Phong chưa bao giờ giữ nha hoàn nào bên người, lần này nàng trực tiếp để 2 người này ở lại.

“A, hoá ra là do đầu bếp trong cung nấu, không ngờ Phủng Nguyệt ta lại có cơ hội được ăn đồ ăn trong cung nấu.”

Phủng Nguyệt vốn đang ngồi ở một bên ghế, nghe Xuân Phong nói vật này là của ngự trù làm, lập tức đứng dậy, chạy đến bàn trang điểm cảm thán với Vương phi nhà mình và Hàm Châu.

"Nhìn ngươi như vậy, chờ đi, hôm nào ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon. Đồ ăn trong nhà hàng của Vương phi nhà ngươi mới là thứ ngươi sẽ phải trầm trồ." Xuân Phong không khách khí, liếc mắt nhìn Phủng Nguyệt.

“Món gà nướng hôm đó Vương phi làm ngon lắm !!! ” Hàm Châu cũng vội tán thưởng món ăn của Xuân Phong.

"Muốn ăn thì có thể học theo ta. Chờ đến khi các ngươi nắm vững trù nghệ, các ngươi có thể nấu ăn cùng ta!" Xuân Phong vẻ mặt đắc ý nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-431.html.]

"Được, nô tỳ muốn học, nô tỳ muốn học!". Phủng Nguyệt luôn rất tò mò về những điều mới mẻ.

Sau một đêm nghỉ ngơi trong phủ, ngày hôm sau Xuân Phong dậy sớm, hôm nay nàng sẽ về nhà mẹ đẻ.

Nguyên bản khi trở lại kinh thành, phản ứng đầu tiên của Xuân Phong là muốn về với mẹ, nhưng nàng lại quên mất mình hiện tại là khuê nữ đã xuất giá, phải về nhà chồng trước.

Cho nên ngay sáng hôm sau, Xuân Phong nóng lòng muốn trở về.

Mấy ngày nay nàng không có ở đây, đại tỷ cũng đã xuất giá, Xuân Sinh mỗi ngày đều phải học bài, mẹ ở một mình có chán không? Chắc bà sẽ rất buồn, rất lo lắng cho nàng.

Vừa qua giờ Thìn, Xuân Phong đã thức dậy.

"Sao nàng dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm một lát?" Bách Lý Mặc Thần m.ô.n.g lung buồn ngủ, nhẹ nhàng ôm eo Xuân Phong, tựa đầu vào lòng nàng, dùng giọng nói êm ái nhẹ nhàng như dẫn dụ người khác phạm tội.

"Không ngủ nữa, hôm nay ta về nhà mẹ đẻ!". Xuân Phong mỉm cười sờ sờ khuôn mặt tuấn mỹ mịn màng của hắn, giọng điệu không giấu được hưng phấn.

Nghe Xuân Phong nói về việc về nhà mẹ đẻ, Bách Lý Mặc Thần mở mắt ra, nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp với đôi mắt sáng ngời của Xuân Phong.

Hắn không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình như thế nào. Về nhà mẹ đẻ, đúng vậy, về sau nơi đó chính là nhà mẹ đẻ, nàng hiện tại đã thành thê tử của hắn. Ý nghĩ này lập tức khiến Bách Lý Mặc Thần vui vẻ.

Hắn vén chăn lên, mỉm cười đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi giường.

"Này ... sao chàng dậy sớm thế, không ngủ thêm chút nữa à?", Xuân Phong tò mò nhìn hắn với đôi mắt to ngấn nước.

"Hôm nay ta cũng phải về bái phỏng nhạc mẫu." Bách Lý Mặc Thần cười nói.

“Vậy huynh cũng ngủ thêm một chút đi, vẫn còn sớm!” Nghe hắn nói về thăm nhạc mẫu, trong lòng Xuân Phong bỗng cảm thấy ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn nói.

"Làm sao lại thế được. Lần đầu tiên về nhà vợ, sao cũng phải chuẩn bị ít đồ vật này nọ. Hơn nữa, chúng ta còn phải bù đắp cho lễ lại mặt lần trước!". Bách Lý Mặc Thần ôm cả hai vai Xuân Phong, tâm tình vui vẻ.

"Ừm!", Xuân Phong cảm động nói.

Tất cả những điều này đều đại biểu cho tình cảm của hắn với nàng, đến cả lễ lại mặt sau hôn lễ, hắn cũng đứng ra lo cho nàng.

Phóng mắt nhìn ra cả thiên hạ này, có bao nhiêu nam nhân làm được chuyện này chứ.

Ngay cả trong thế kỷ 21 cởi mở và tiến bộ, có lẽ cũng chỉ có một số ít.

Việc chuẩn bị của phụ nữ bao giờ cũng phức tạp hơn đàn ông. Bách Lý Mặc Thần chuẩn bị xong xuôi, Xuân Phong vẫn đang ngồi trước gương chải tóc và trang điểm.

Một lúc lâu sau, khi Bách Lý Mặc Thần đã chuẩn bị xong đồ đạc, mới nhìn thấy Xuân Phong mặc trường bào màu đỏ thẫm chậm rãi đi ra. Xuân Phong hôm nay đẹp đến mức khiến một vị Vương gia nào đó nhìn không chớp mắt một lúc lâu.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Phong hôm nay để tóc búi cao, là kiểu tóc thường thấy của các vị phu nhân quan gia, trang sức trên tóc có phần lộng lẫy hơn ngày xưa một chút, nhưng chỉ vừa phải, chỉ tăng thêm một chút quý phái cho khí chất vốn đã tinh tế của Xuân Phong, khiến nàng trông vừa duyên dáng vừa trang trọng, xinh đẹp mà không hề tầm thường.

Sửng sốt một lát, Bách Lý Mặc Thần mới bước tới, đích thân nắm lấy tay Xuân Phong.

“Nương tử, hôm nay trông nàng thật xinh đẹp!”

Loading...