Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 430:

Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:12:42
Lượt xem: 50

Xuân Phong chỉnh lại quần áo, đi theo Bách Lý Mặc Thần ra cửa như một cô con dâu nhỏ.

Cỗ xe đã chuẩn bị xong từ lâu và đang đợi trước cửa quán trọ.

Nhưng không hiểu tại sao thị vệ lại cảm thấy hôm nay Vương gia và Vương Phi có chút khác biệt?

Mà Vương gia hôm nay cũng không ngồi xe ngựa cùng Vương Phi mà chọn cưỡi ngựa.

Vương gia và Vương Phi cãi nhau sao? Những người bảo vệ nhìn nhau bối rối.

Bọn họ đâu có biết, Vương gia nhà họ vừa tiểu yêu tinh chọc cho một thân dục hoả, còn đang nghẹn một bụng, chỉ có thể chọn cưỡi ngựa để bình tĩnh lại.

Bách Lý Mặc Thần không biết rằng hành động của hắn sẽ khiến các vệ binh suy nghĩ nhiều như thế.

"Khởi hành!"

Bách Lý Mặc Thần dùng sức kẹp vào bụng ngựa, nhẹ nhàng vung roi, nói "Đi thôi", đoàn xe ngựa chậm rãi khởi hành.

Cỗ xe chậm rãi di chuyển về phía trước, mặc dù bên trong xe khá lộng lẫy và thoải mái, nhưng Xuân Phong vẫn có thể cảm nhận được sự đau nhức do xe xóc.

Nhưng dù thế, Xuân Phong lại ngủ thiếp đi không lâu sau khi xe ngựa khởi hành.

Biết làm sao được, tối qua nàng ngủ muộn...

Xuân Phong tỉnh lại đã là giờ ăn tối. Sau bữa tối, mọi người tiếp tục lên đường.

Bởi vì Xuân Phong muốn về sớm, cũng muốn dành thời gian thăm thú những thành trì khác, nên họ chỉ có thể chạy như thế.

"Thân thể của nàng còn chịu đựng được không? Nếu mệt quá, nhất định phải nói ra, chúng ta cũng không vội lắm."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Bách Lý Mặc Thần nhìn bộ dáng mệt mỏi của Xuân Phong, trong lòng không khỏi có chút hối hận. Đáng ra hắn nên tiết chế một chút, nàng sẽ không mệt mỏi như vậy.

"Không mệt, nghỉ một ngày cũng không để làm gì, chi bằng về đến Kinh thành rồi nghỉ một thể." Xuân Phong vừa nướng chim trí trong tay, vừa mỉm cười nhìn Bách Lý Mặc Thần.

Đã lâu nàng không nấu ăn nhưng vẫn cảm thấy đồ ăn mình nấu ngon hơn, nên nhờ lính canh săn vài con thú hoang mang về.

Đây là thời điểm thú hoang béo nhất, Xuân Phong lúc này đang nướng chín trên bếp lửa, mùi thơm nức mũi toả ra xung quanh.

Thị vệ một bên nhìn miếng gà quay trong tay Vương Phi, miệng ứa nước miếng, bỗng cảm giác đồ ăn trong miệng giống như đang nhai sáp.

Nhưng vì thân phận của Vương Phi, lại có sự có mặt của Vương gia nên họ không dám lên tiếng, chỉ có thể ngồi im mà chảy nước miếng.

Xuân Phong cảm giác như có vô số ánh mắt đang theo dõi mình từ phía sau, không khỏi quay đầu liếc nhìn đám thị vệ cách đó không xa.

Nhìn thấy Vương Phi quay đầu nhìn sang, đám thị vệ lập tức thu hồi ánh mắt.

Xuân Phong sờ mũi buồn cười, những người này thật buồn cười.

Xuân Phong lấy ra ống tre nhỏ trong tay, đưa cho Bách Lý Mặc Thần, nháy mắt với hắn.

Bách Lý Mặc Thần dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn các thị vệ, các thị vệ đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng.

Nhưng ngay sau đó, Vương gia ném ống tre nhỏ qua, giọng nói có phần ghen tị: "Tự nướng đi!"

Mấy thị vệ nhíu mày cười lớn, vẫn là Vương phi của họ tốt nhất.

Nhưng ánh mắt ghen tị đó của Vương gia là có ý gì, Vương phi chính tay nướng cho ngài ăn, chúng ta cùng lắm chỉ dùng ké một ít gia vị thôi mà.

Các thị vệ than khóc trong lòng...

"Thử xem. Lâu lắm rồi ta mới làm lại. Xem kỹ năng của ta bị thụt lùi không?" Xuân Phong giơ một con chim trĩ béo núc ra, đặt nó trước mặt Bách Lý Mặc Thần.

Bách Lý Mặc Thần nhìn con gà chim nướng vàng óng ánh trước mặt, cảm giác sự thèm ăn trong lòng bắt đầu dấy lên.

"Nàng ăn đi!" Bách Lý Mặc Thần cầm lấy cây gậy có con chim trĩ, xé một chiếc chân ra, cẩn thận lấy khăn tay bọc lại, đưa cho Xuân Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-430.html.]

"Ừ, chàng cũng ăn đi.", Xuân Phong hạnh phúc ngọt ngào nói.

Bách Lý Mặc Thần đã sớm không nhịn được, nhanh chóng bắt đầu. Hắn ăn nhanh, nhưng vẫn trông thật tao nhã.

Một bên Xuân Phong thích thú gặm chân chim, một bên ngắm trai đẹp, thực sự cảm thấy mỗi ngày nấu ăn cho người đẹp cũng là một loại hạnh phúc.

“Bổn vương ăn uống xấu lắm à?” Bách Lý Mặc Thần thấy Xuân Phong nhìn chằm chằm mình, quay lại hỏi.

"Không, rất đẹp!". Xuân Phong vẻ mặt có chút si ngốc, thành thật trả lời.

"Bị ta đánh mê dược rồi sao?" Bách Lí Mặc Thần ngừng ăn, nghiêng người về phía trước nhỏ giọng nói vào tai Xuân Phong.

"Đúng vậy, chàng chính là một yêu tinh mê người, ta thật nghi ngờ kiếp trước chàng chính là một hồ ly tinh mê người."

Lời thì thầm bên tai khiến Xuân Phong rung động, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Bách Lý Mặc Thần nói.

"Nàng dám nói bổn vương là hồ ly tinh?

Vẻ mặt của Bách Lý Mặc Thần rất kỳ lạ, chẳng phải hồ ly tinh chỉ dùng để hình dung nữ nhân thôi sao?

Tiểu yêu tinh này thế mà lại dùng từ này để miêu tả hắn, có phải ý là hắn không đủ đàn ông không?

Xem ra vẫn chưa hầu hạ người phụ nữ này đủ!

Bách Lý Mặc Thần ánh mắt đảo qua mấy lần, trong lòng thầm nghĩ.

"Không phải sao?". Xuân Phong cười xấu xa, phản công vào tai Bách Lý Mặc Thần.

Xuân Phong ngây thơ, không biết rằng một ngày nào đó nàng sẽ không thể rời khỏi giường chỉ vì lời nói này.

"Nàng nói sao thì là thế."" Bách Lý Mặc Thần rốt cuộc thu hồi ánh mắt, nói một câu, rồi tiếp tục ăn gà của mình.

Người chiến thắng Xuân Phong cũng thu hồi ánh mắt, âm thầm gặm thịt.

Bởi vì cả hai đều nhận thấy những ánh mắt liếc nhìn cách đó không xa.

Sau khi ngồi xe không biết bao nhiêu ngày ròng rã, cuối cùng họ cũng nhìn thấy bức tường thành cao lớn của Kinh thành từ xa.

Xuân Phong thực sự rất phấn khích, chợt có cảm giác thân thuộ.

Xuân Phong không biết từ khi nào nàng lại có cảm giác như thế này về thế giới này, nhưng cảm giác này cũng không hề tệ.

nàng vốn tưởng rằng mình sẽ lặng lẽ sống cả đời ở thế giới này!

Trở về Kinh thành, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là trở về Minh Châu Phủ.

"Không phải nói về nhà sao? Chàng đưa ta đi đâu vậy?" Xuân Phong hỏi, nhìn vào con đường không hướng về nhà mình.

"""Đây là đường về nhà. Đừng quên, nàng hiện đã là Vương Phi của ta, chúng ta đã kết hôn rồi, mặc dù nàng không có mặt ở hôn lễ…""

"

Bách Lý Mặc Thần không nói nửa câu cuối cùng, nhưng Xuân Phong vẫn hiểu, ngay lập tức khuôn mặt nàng hiện lên một vẻ mặt có phần mất tự nhiên.

Ở thời cổ đại này, hẳn là không có nhiều người dám đào hôn trong hôn lễ với Vương gia như nàng.

"À!" Xuân Phong cúi đầu nói, sau đó ngoan ngoãn đi theo Bách Lý Mặc Thần về nhà.

“Tử Quang Viên của Vương Phi đã được dọn dẹp sạch sẽ chưa?” Vương gia vừa vào nhà đã hỏi quản gia.

“Đã dọn dẹp xong, thưa Vương gia, Vương Phi có thể về phòng bất cứ lúc nào.” Quản gia vẻ mặt trung thành nói.

Bách Lý Mặc Thần đón Xuân Phong đi đến Tử Quang viên, người hầu trong phủ lần lượt đến chào hỏi.

Hàm Châu và Phủng Nguyệt cũng quay lại, nhưng họ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa khác.

Tử Quang Viên ban đầu được Bách Lý Mặc Thần đặc biệt thiết kế cho đám cưới của họ. Mọi đồ vật và khung cảnh bên trong đều là hắn dụng tâm sắp xếp. Đáng tiếc là đến hôm nay Xuân Phong mới được nhìn thấy.

Loading...