Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 429:

Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:12:40
Lượt xem: 45

“A, lâu như vậy sao?” Xuân Phong quên mất đây không phải là thời đại giao thông nhanh chóng hiện đại, nếu cứ đi chậm rì thế này, đừng nói là giao thừa, sợ là sang năm họ mới về đến nơi.

"Ừ, vậy thì…"... Bách Lý Mặc Thần nhìn bộ dáng ngây thơ có chút bối rối của Xuân Phong, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

"Vậy tốt nhất là nhanh lên đi." Xuân Phong vừa nói xong, Bách Lí Mặc Thần đột nhiên hôn lên đôi môi nhỏ đỏ như quả đào của cô.

Thân thể Xuân Phong nhất thời có chút cứng ngắc, tuy rằng bọn họ sớm đã làm chuyện kia, nhưng mới chỉ 1 lần, lại là còn trong lúc Xuân Phong bị trúng thuốc.

Sau đó xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, rồi chuyện sải thai, mãi cho đến bây giờ, họ chưa từng làm thêm lần nào. Xuân Phong biết hắn đang suy nghĩ cho sức khỏe của mình.

Hai người yêu nhau, đã bị đè nén quá lâu, bây giờ giống như củi khô lâu ngày.

Vị ngọt càng đậm, Xuân Phong có thể cảm nhận được, trong thời tiết đầu đông lạnh lẽo này, nhiệt độ trong xe trong nháy mắt đã tăng lên đến mức nóng bừng.

May mắn thay, hai người vẫn kịp dừng lại vào thời điểm quan trọng, trên xe vẫn còn người khác!

“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Diêu Vương hỏi những người ở bên ngoài qua bức màn.

"Chủ tử, chúng ta sắp đến Thanh Châu thành!" Thị vệ ngoài xe cung kính đáp.

“Được, tối nay chúng ta sẽ nghỉ đêm ở Thanh Châu Thành.” Bách Lý Mặc Thần gật đầu, giọng thản nhiên.

"Vâng."

Thị vệ ngoài miệng tuân lệnh, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ, trời vẫn còn sớm như vậy, sao chủ tử lại muốn nghỉ ngơi ở Thanh Châu?

Chẳng lẽ là có chuyện lớn cần làm?

Hehe! Tất nhiên là có việc lớn. Vương gia nhà hắn cần phải tạo em bé, chuyện này nói xem có phải là chuyện lớn không?

Cứ như vậy, cả đoàn người mới hoàng hôn đã dừng lại ở Thanh Châu thành. Ăn cơm tối xong, thị vệ không thấy Vương gia và Vương phi của mình đâu nữa.

Họ còn tưởng Vương gia đưa Vương phi đi ngắm cảnh!

Ngày hôm sau, Xuân Phong ngủ đến giờ ăn trưa mới tỉnh dậy, toàn thân đau nhức kéo tâm trí nàng trở lại.

"Híc…" Xuân Phong không khỏi rên lên, người kia thật sự là không biết tiết chế, tối qua không biết nàng mấy lần suýt ngất đi.

Giống như hắn trút hết tinh lực hai mươi mấy năm trên người nàng, cả người nàng đau nhức, còn đau hơn lần trước nhiều.

"Nàng tỉnh rồi à?"

Ngay khi Xuân Phong đang muốn giãy dụa đứng dậy khỏi giường, cửa mở ra.

Bách Lý Mặc Thần bưng một cái khay, trong đó là canh gà vừa nấu xong, thêm mấy món ăn kèm và cháo đặc.

Bách Lý Mặc Thần vừa vào cửa liền đặt khay trong tay xuống, đi về phía Xuân Phong, vẻ mặt quan tâm.

"Ừ, sao chàng dậy sớm thế? Không thấy mệt à?" Xuân Phong có ý tốt, quan tâm hỏi, lại không biết câu hỏi của mình đã bị đối phương hiểu thành ý khác.

"Nàng cho rằng ta chỉ có như vậy sao?" Một con công nào đó trực tiếp dựng đuôi lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

"Chàng... được rồi, được rồi, chàng lợi lại lắm, chàng lợi hại nhất." Xuân Phong đỏ mặt, tức giận nói.

"Muốn ta giúp nàng tắm rửa ăn cơm không?" Bách Lý Mặc Thần hài lòng nhìn Xuân Phong, có chút ác ý nói.

"muốn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-429.html.]

Nghĩ đến hôm nay phải tiếp tục lên đường, nàng thật sự không còn sức lực, đơn giản chấp nhận hắn hầu hạ.

Xuân Phong cảm giác như toàn thân đang lơ lửng, không có chút sức lực nào.

Sau khi ăn xong bữa sáng tình yêu do một vị hoàng tử nào đó đặc biệt chuẩn bị, Xuân Phong cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, duỗi người ợ hơi, nằm dài trên chiếc giường mềm mại.

"Sao rồi? Nếu mệt quá thì nghỉ ngơi ở đây thêm một đêm, ngày mai hẵng lên đường." Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong lười biếng đáng yêu như một con mèo, không khỏi nhẹ giọng nói.

"Hừm." Xuân Phong lắc đầu như trống bỏi, miễn cưỡng nói: "Không, không, không, tốc độ vẫn quan trọng hơn."

Nghỉ ngơi một đêm? Thôi đi, nghỉ thêm một đêm nữa, nàng không đi nổi nữa mất.

"Sao nàng lại sợ ta như vậy?" Bách Lí Mặc Thần tự nhiên nhìn thấy ánh mắt Xuân Phong, cười xấu xa.

"Ta, Ta có sao?" Xuân Phong chột dạ nói, nhưng ngay sau đó liền tự tin, ưỡn n.g.ự.c nói: "Ta sợ cái gì? Cùng lắm thì chúng ta đấu thêm 300 hiệp nữa, xem ai sợ ai?"

Mặc dù Xuân Phong tỏ ra mạnh mẽ nhưng nhìn qua đã thấy là một con hổ giấy, chọc một cái liền rách.

"Thật sao? Vậy tối qua là ai cầu xin ta thương xót, hay là bây giờ chúng ta đánh ba trăm hiệp nữa đi?". Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong giả vờ bình tĩnh, không khỏi muốn trêu chọc.

Nhưng cơ thể hắn dường như lại không nhịn được mà xảy ra phản ứng. Chuyện gì vậy, chỉ là nói đùa thôi mà?

"Ừm, ừm, hiện tại vẫn nên nhanh chóng trở về. Vẫn còn chiến tranh ở Càn Đông và Vũ Thành đang chờ chàng giải quyết. Trở về Kinh Thành hãy nói chuyện đó. ."

"Nhưng……"

Ánh mắt Xuân Phong dán chặt vào miệng Bách Lý Mặc Thần, sợ hắn sẽ nói ra điều mình không muốn nghe.

"Được rồi! Trước tiên chúng ta trở về Kinh Thành đã.". Thấy vẻ mặt căng thẳng của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần cười xán lạn nói.

Xuân Phong trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, may quá.

Nhìn động tác nhỏ của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần không khỏi lấy tay che miệng, cười khúc khích.

"Được lắm, chàng cười ta…", Xuân Phong cũng chú ý đến vai Bách Lý Mặc Thần bờ vai đang run rẩy, vẻ mặt hung dữ định tiến lên trừng phạt.

Hahaha …. Bách Lý Mặc Thần bị Tinh Thần cù đến cười to ra tiếng.

“Ồ, vậy ra chàng sợ nhột à?” Xuân Phong nhìn Bách Lý Mặc Thần đang cố né tránh, vẻ mặt như phát hiện ra một châu lục mới.

Hóa ra Vương gia anh tuấn tuyệt mỹ thích tỏ ra lạnh lùng cũng có điểm yếu.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lại còn là một điểm yếu rất đáng yêu. Nhận thức này thực sự khiến Xuân Phong cảm thấy dễ chịu.

Nàng không nhịn được mà dựa vào n.g.ự.c Bách Lý Mặc Thần, ngẩng đầu xấu xa cười.

“Nếu nàng cứ thế này, ta không thể đảm bảo mình có thể đợi đến khi trở về Kinh thành đâu?” . Lời nói của Bách Lý Mặc Thần ngay lập tức khiến Xuân Phong mất đi tâm trạng có phần tự mãn.

Chỉ thấy nàng nhanh như sóc, nhảy ra khỏi Bách Lý Mặc Thần, không quên nói: "Được, lần này ta tha cho chàng đó."

Ai tha cho ai chứ?

Bách Lý Mặc Thần ngồi dậy, vuốt thẳng những vết nhăn trên quần áo, nghiêm túc nói: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát!"

Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng trước. Nếu bây giờ Xuân Phong nhìn kỹ vào lưng hắn, sẽ phát hiện ra cái lưng thẳng tắp đó có chút không ổn.

Đáng tiếc Xuân Phong không nhìn thấy...

Loading...