Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 428
Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:12:39
Lượt xem: 45
Nói xong lại là một kiếm nữa, lần này là hai chân!
Nhưng sau một kiếm này, Bách Lý Mặc Thần không hề có động tác gì nữa, chỉ cho người cầm máo cho hắn, rồi trói đưa về.
Mục Hãn Hoàng tử đã ngất đi vì sợ hãi và đau đớn, ẩn vệ tuỳ ý kéo hắn đi.
Điều chờ đợi hắn sẽ là vực thẳm đáng sợ hơn. Nhìn thấy Mục Hãn Hoàng tử bất tỉnh, mấy ẩn vệ không khỏi tiếc thay cho hắn. Hắn rơi vào tay Vương gia, nếu được một đao đoạn mệnh thì sẽ thống khoái bao nhiêu.
Diêu Vương có lệnh!
Tất cả các chức sắc trong triều đình Hung Nô nếu từng làm điều ác đều bị xử tẻo. Còn lại những người chưa từng làm điều ác, nếu đồng ý quy hàng, sẽ được giữ lại toàn bộ tài sản. Nếu không quy hàng, vẫn chống đối, sẽ bị kê biên toàn bộ tài sản hoặc bị thu làm nô lẹ.
Những người không quan trọng còn lại, sau khi kết thúc chiến tranh, sẽ bị biếm làm thường dân.
Tất cả hậu duệ của vương thất sẽ bị jeet không tha..
Mặc dù Bách Lý Mặc Thần tàn nhẫn với hậu duệ của hoàng thất, nhưng đối với con dân Hung Nô thì lại khác.
Từ đó trở đi, con dân Hung Nô cũng là con dân của Thiên An. Bách Lý Mặc Thần biết rằng mùa đông năm nay rất nhiều người Hung Nô sẽ không có lương thực, liền cam kết, phàm là người không đủ lương thực sống qua mùa đông, đều có thể cầm hộ khẩu đến nhận lương thực theo số người trong nhà.
Cũng may, hiện nay các nước đều thực hiện đăng ký hộ khẩu với chính phủ, nên việc quản lý sẽ dễ dàng hơn.
Những gia tộc quyền lực rất không vui khi vương quốc của họ bị người ngoài cai trị, nhưng khi người nghèo nghe nói họ có thể có đủ lương thực để sống sót qua mùa đông mà không cần tốn tiền, quả thực rất hạnh phúc.
Vì vậy, Diêu Vương và Thiên An, đã dần dần gieo vào lòng những người nghèo khổ này một hạt giống lương thiện.
"Vương gia, người Hung Nô chỉ là một đám người không biết thoả mãn, sao lại lãng phí lương thực cho bọn họ ăn?" Một vị tướng hỏi Bách Lý Mặc Thần.
Suy cho cùng, ông cũng chỉ là một vị tướng quân chỉ biết đánh nhau, không biết chính trị, cũng không biết lấy lòng người.
"Bây giờ người Hung Nô cũng là con dân của Thiên An, tất nhiên sẽ nhận được đối xử bình đẳng. Ngươi thử nghĩ xem, trên thảo nguyên này, vương công quý tộc nhiều hơn, hay dân chúng nghèo khổ nhiều hơn?"
Diêu Vương hảo tâm giải thích, cuối cùng còn hỏi vị tướng quân một câu.
"Đương nhiên là người nghèo nhiều hơn!". Tướng quân không chút do dự trả lời.
“Cho nên, nước có thể chở thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền!” Vương gia nói xong, mỉm cười rời đi.
"Nước có thể chở thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền!", Tướng quân lẩm bẩm câu này, trầm ngâm gật đầu.
Sau khi toàn bộ quân đội được tu chỉnh lại, để lại một phần quân đội, Bách Lý Mặc Thần cùng với số binh lính và ngựa còn lại trở về nơi dừng quân ban đầu, sau đó khởi hành trở về Kinh thành.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Trên đường đi, Xuân Phong có chút hưng phấn, thứ nhất là vì chiến thắng vừa rồi, thứ hai là vì tâm tình sắp về nhà sau gần ba tháng, nàng thực sự rất nhớ nhà.
Vốn dĩ Xuân Phong còn tưởng rằng trận chiến này sẽ kéo dài, nhưng lại kết thúc sớm như vậy, có phần vượt quá dự liệu của nàng.
"Sao hôm nay nàng lại vui vẻ như vậy?" Bách Lý Mặc Thần hôm nay không cưỡi ngựa, mà cùng Xuân Phong ngồi trên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-428.html.]
Nhìn Xuân Phong khuôn mặt tươi sáng, hắn tràn ngập thích ý, hỏi.
"Ta đương nhiên vui vẻ, chúng ta thắng trận trở về, sao có thể không vui?". Xuân Phong cười đáp lại.
Nụ cười rạng rỡ như vậy khiến Bách Lý Mặc Thần si mê không thôi.
"Nhưng điều vui hơn nữa là chúng ta có thể sớm về nhà!". Xuân Phong nói, khuôn mặt đầy nét cười ấm áp.
Xuân Phong vừa nhắc tới hai chữ nhà, trên mặt Bách Lý Mặc Thần cũng tràn đầy ấm áp.
Đúng vậy, sắp về nhà, về ngôi nhà chung của họ, ngôi nhà mà hắn hằng mong ước.
"Được rồi, vui vẻ là tốt rồi!". Bách Lý Mặc Thần ôm Xuân Phong trong lòng, để nàng dựa vào vai hắn, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Tuy lúc này đang là cuối thu đầu đông, bên ngoài có gió lạnh buốt xương, mặt đất xám xịt vàng vọt, nhưng trong mắt Xuân Phong, nơi này không đến nỗi hoang tàn, mà lại đại biểu cho thời điểm sắp thu hoạch đầy hi vọng.
Họ đi không quá nhanh, Bách Lý Mặc Thần để Xuân Phong tận hưởng, ngắm nhìn cảnh đẹp và kỳ quan của các thành phố trên đường đi.
Nhưng điều khiến Xuân Phong quan tâm hơn là cơ hội kinh doanh vô hạn trên đường đi, có cảm giác như khắp nơi đều có nơi để kiếm tiền.
Khi cơ hội kiếm tiền đến, Xuân Phong dường như đã lấy lại được niềm đam mê ban đầu của mình, chút tâm trạng không vui do sải thai để lại đã tan biến.
"Này, chàng nghĩ xem, chúng ta mở một vài cửa hàng ngũ cốc và một số cửa hàng đồ da ở đây có được không?". Xuân Phong hỏi Bách Lý Mặc Thần, vẻ mặt vui vẻ.
“Nàng muốn mang ngũ cốc giá rẻ chúng ta mua từ phía nam tới đây, sau đó mua da thuộc giá rẻ ở đây về bán bên chúng ta à?"
Xuân Phong vừa nói Bách Lý Mặc Thần, hắn đã biết ý nàng là gì, cũng thấy những gì nàng nói là ý tưởng hay.
"Đúng vậy, chính là ý này, là chúng ta có thể dựa vào chênh lệch giá ở 2 nơi để kiếm lời. Ta tính toán qua, lợi nhuận rất cao.". Xuân Phong hai mắt sáng ngời nói.
"Nàng đúng là thiên tài kinh doanh. Tại sao ta lại cảm thấy việc để nàng làm Vương phi của ta giống như nhân tài không được trọng dụng nhỉ."
Bách Lý Mặc Thần nhìn bộ dáng tham tiền của Xuân Phong, trêu ghẹo.
"Đừngcười ta. Nói thật với chàng, ta thấy người dân Hung Nô không có nhiều đồ thiết yếu hàng ngày cho lắm, chủng loại cũng không đa dạng. Nếu chúng ta mở cửa hàng bán đồ vặt ở đây, giống như cửa hàng tạp hoá, sẽ rất hợp lý."
"Điều này không chỉ mang lại lợi nhuận, mà còn thúc đẩy giao lưu văn hóa Bắc Nam, đồng thời giúp những người miền Bắc này hòa nhập với chúng ta càng sớm càng tốt, đúng không? "
Xuân Phong không chú ý đến những câu nói đùa của Bách Lý Mặc Thần, mà nghiêm túc kể ra những lợi ích của việc mở cửa hàng.
"Ừ, nàng nói đúng, vậy cứ làm như nàng nói đi! Ta không giỏi kinh doanh, nghe theo nàng thôi." Bách Lý Mặc Thần vỗ vỗ lưng Xuân Phong, vẻ mặt sủng nịnh.
"Được, vậy trở về ta sẽ bắt đầu lên kế hoạch cho những chuyện này. Dọc đường chúng ta để ý xem, nói không chừng sẽ có những cơ hội khác." Xuân Phong được cổ vũ, ý chí càng thêm sục sôi.
"Ừ." Bách Lý Mặc Thần sủng nịnh nói, không đợi Xuân Phong nói tiếp, đã nói.
"Nhưng cứ thế này, sợ là chúng ta không về kịp trước đêm giao thừa. Nàng thật sự muốn giữ tốc độ này cả hành trình à?" Bách Lý Mặc Thần luôn nở nụ cười trên môi, hắn đẹp trai như vậy, quả thực là làm nàng muốn giấu vào một cái túi bên người, không cho ai nhìn thấy.