Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 425:
Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:12:34
Lượt xem: 61
Cứ như vậy, Xuân Phong cả đường nghe hắn bá đạo tuyên bố, trở về phòng mình.
Ba ngày sau, mẻ thuốc súm sản xuất hàng loạt đầu tiên xuất lò!
Đồng thời, lô vũ khí thép đầu tiên và một lô nỏ khác cũng được sản xuất.
Với những thứ này, đội quân Phi Hổ của Diêu Vương có thể nói là như hổ thêm cánh.
Những ý kiến của cựu thần với Xuân Phong cũng tự sụp đổ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Quả nhiên là nữ tử Diêu Vương nhìn trúng, không giống người thường." lúc này, các cựu thần mới nghĩ như thế.
Sự thật đã chứng minh, không có gì hữu ích hơn việc chinh phục lòng người bằng sức mạnh.
Nhưng cùng lúc đó, nhiều tin tức đáng buồn lại đến. Liêu Đông Quốc đã bố trí hơn 10 vạn tinh binh dọc biên giới, bắt đầu khiêu chiến, tình hình chiến sự hết sức căng thẳng.
May mắn là Diêu Vương nhìn xa trông rộng, đã bố trí trước 10 vạn tinh binh ở bên giới Liêu Đông quốc.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải đối phó với quân Hung Nô càng sớm càng tốt.
"Các huynh đệ, hôm nay chúng ta sẽ một trận tử chiến với tộc Hung Nô, các huynh đệ có sợ không?"
"Không sợ, không sợ, không sợ!"
Chiến thần Diêu Vương một thân áo giáp bạc, đứng trên bục sân khấu, lớn tiếng hỏi.
Chúng tướng sĩ càng thêm hăng hái, hô lên "Không sợ". Tiếng hô vang dội như truyền tinh thần binh lính đến mọi ngóc ngách của Phù Thành.
Nghe được tiếng hô này, người dân Phù Thành vốn đã bất an đã lâu, giờ phút này lại cảm thấy sôi trào.
"Được, hôm nay chúng ta sẽ cố gắng, thẳng tiến Vương đô!" Bách Lý Mặc Thần rất hài lòng với tinh thần của binh sĩ.
"Lên đường!"
Diêu Vương ra lệnh, 25 vạn đại quân ầm ầm mà động.
Lúc này, Mục Hãn Hoàng tử vẫn đang tràn đầy tin tưởng chờ đợi tin vui từ Vũ Thành, nhưng lại không biết rằng mình sắp gặp họa.
"Hoàng tử, không ổn rồi, hoàng tử!"
"Sao lại hoảng hốt như vậy? Trời sắp sập à?" Mục Hãn Hoàng tử hét vào mặt người mới tới, vẻ mặt không hài lòng.
“Hoàng tử, quân đội của Diêu Vương hiện tại đang tập kết, sợ là sắp tấn công qua đây.” Phó tướng đến báo cáo lo lắng nói.
"Tới thì tới, bọn họ vũ khí lợi hại mới của chúng ta, họ cũng không phải chưa thử qua!" Mục Hãn Hoàng tử thản nhiên nói.
“Nhưng hoàng tử…”
"Được rồi, không cần nói nhiều nữa, truyền lệnh xuống dưới, toàn quân tập hợp, chuẩn bị nghênh chiến ." Mục Hãn Hoàng tử không muốn người khác dài dòng, trực tiếp ra lệnh.
"Tuân lệnh."
Chính ngọ, cách Phù Thành ba mươi dặm, sét sinh rung trời, thỉnh thoảng kèm theo những tiếng ầm ầm như sấm sét bị bóp nghẹt.
Quân của Diêu Vương đầu tiên tấn công bằng pháo binh, đánh tan quân địch, sau đó tấn công bằng cung nỏ, khiến quân địch phải bỏ chạy tứ phía.
Những vũ khí mà quân Hung Nô ban đầu tự hào lại không thể chịu nổi một kích trước vũ khí mới của quân Diêu Vương.
Trong trận chiến này, hơn 50 vạn quân đã chiến đấu hết mình, có thể nói là xác chít khắp nơi, máo chảy thành sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-425.html.]
Từ trưa ngày đầu tiên đến sáng sớm ngày hôm sau, tiếng jeet chóc mới ngừng lại.
Quân Hung Nô gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, đáng tiếc Mục Hãn Hoàng tử đã trốn thoát, trở thành cá lọt lưới.
Trận chiến này, ở thời đại này, có thể nói là trận chiến thế kỷ, quy mô và tàn khốc nhất trong lịch sử.
"Vương gia, Vương gia, chúng ta thắng rồi, ha ha ha!"
Vẫn là vị tướng ngay thẳng kia, lúc này người lem luốc đầy máo, tay cầm một thanh kím nhỏ giọt chất lỏng màu đỏ tươi, mỉm cười nói với Diêu Vương.
"Tốt lắm, cám ơn các huynh đệ, truyền lệnh xuống, tối nay ăn uống thật đã, khao thưởng tam quân." Bách Lý Mặc Thần cười nhẹ, hạ lệnh.
"Cảm ơn Vương gia,đa tạ chủ soái!", Tướng quân vui vẻ nói rồi chạy đi truyền lệnh.
……
Cách Phù Thành mấy chục dặm, trong một thung lũng núi ẩn khuất.
"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Mục Hãn Hoàng tử vẻ mặt tức giận, hai tay nắm lấy cổ áo Hồng Loan, tức giận gầm lên.
"Ngươi, thả ta ra, thả ta ra!", Hồng Loan yếu ớt nắm lấy Mục Hãn tay, hô lớn.
Trong trận pháo kích trước đó của quân Diêu Vương, một quả pháo đã rơi trúng lều của Hồng Loan. Hồng Loan nghe thấy tiếng động, bước ra ngoài liền bị đạn pháo đánh trọng thương.
Không chỉ bị rung chấn đến nội tạng chảy máo, khuôn mặt của nàng ta đã bị huỷ, dung nhan hoàn toàn thay đổi đến mức không thể nhận dạng được. Nếu không phải Mục Hãn Hoàng tử cho người kéo nàng, chắc giờ phút này nàng đã mất mạng.
Cho nên lúc này Mục Hãn Vương tử đang nắm lấy Hồng Loan như một con gà, nàng ta cũng không có sức chống trả.
"Không nói được đúng không? Vậy thì nếm thử tư vị bị bổn vương tra tén đi.", Mục Hãn vương tử nhìn vẻ mặt phản kháng của Hồng Loan, ánh mắt đáng sợ như ác quỷ trong địa ngục.
"Ngươi, ngươi muốn ta nói cái gì?", Hồng Loan vẻ mặt khó hiểu.
Rốt cuộc phải nói gì? Nàng không biết gì cả.
"Nói cái gì? Ngươi không biết sao? Muốn ta nhắc nhở ngươi sao?" Mục Hãn hoàng tử nguy hiểm híp mắt lại: "Vậy nói thử xem, làm sao mà loại vũ khí và công thức pháo binh này lại rơi vào tay Diêu Vương!"
Mục Hãn Hoàng tử kết luận rằng hai thứ này đều đến từ tay Hồng Loan. Ngoài lộ ra từ tay Hồng Loan, ngoài Vu tộc, làm gì có ai có được vũ khí thần kỳ như vậy?
"Ý của ngươi là gì?" Hồng Loan trừng mắt nhìn Mục Hãn Vương tử, tràn đầy hận ý.
"Không phải là ngươi cùng Bách Lý Mặc Thần kết phường, diễn một tuồng kịch với ta sao? Đầu tiên ngươi giả vờ dụ dỗ ta, sau đó lại giả vờ bị cảm tình của Bách Lý Mặc Thần làm tổn thương, giả vờ hợp tác với ta, để cho ta thả lỏng cảnh giác, cuối cùng là vì kết cục ngày hôm nay đúng khonog?"
Mục Hãn Hoàng tử dùng một tay bép cổ Hồng Loan, nói với vẻ mặt hận thù.
"Ha ha ha... Ngươi ngu thật hay là đang giả ngu?" Hồng Loan lúc này hiển nhiên là thể lực đã chống đỡ không nổi, nhưng vẫn cười nói: "Ngươi đã từng gặp qua nữ nhân nào ngu ngốc như vậy chưa? Thậm chí đến dung mạo cũng không cần? Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ta, nếu ta thực sự là người của hắn, ta sẽ ở lại đến tận khi hắn tiến công vẫn không chịu đi, để bản thân rơi vào kết cục này sao?"
Trên mặt Hồng Loan đầy vết sẹo và máo, nhìn vừa khủng bố lại chật vật, nữ tử khác biết bản thân biến thành dạng này sẽ phải phát đin mất.
Người phụ nữ nào lại không yêu cái đẹp chứ. Nói yêu một người không cần sinh mạng sẽ rất nhiều người dám nói, nhưng nói yêu mà đến cả da mặt mình cũng không cần, e là chẳng mấy ai dám.
Ở cổ đại, dung nhan của phụ nữ quan trọng đến thế nào, không phải nói cũng biết, không phải là chuyện mà Xuân Phong ở thế kỷ 21 nam nhiều nữ ít có thể hiểu được.
"Ngươi cho rằng ngươi nói lời này ta sẽ tin sao? Nằm mơ!" Rõ ràng Mục Hãn Vương tử không tin lời nói của Hồng Loan.
Bây giờ hắn đã mất hết, sẽ không tin tưởng ai nữa.
"Đem tất cả các công thức vũ *hí và những thứ hữu ích mà ngươi biết ra đây, nếu không, bổn vương sẽ cho ngươi sống không bằng chít." Mục Hãn Hoàng tử ném Hồng Loan xuống đất, nắm lấy chiếc cằm bị thương của nàng mà nói.