Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 426:
Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:12:36
Lượt xem: 58
"Hahaha, jeet ta đi, jeet ta đi!"
Dung nhan bị hủy, Hồng Loan cơ bản đã không mún sống nữa, chỉ mong sớm ngày được chít.
Nàng không chiếm được người mình yêu, dung nhan bị huỷ, một mình phản bội gia tộc, phản bội Mặc Lan, hiện tại biến thành một người xấu xí, không nhà cửa, không còn nơi nào để đi, sống còn ý nghĩa gì?
"Muốn chít? Không dễ dàng như vậy, dám tính kế trên đầu bổn vương tử, có muốn nếm thử xem bổn vương tử lợi hại thế nào không?"
Mục Hãn Hoàng tử nhìn Hồng Loan với vẻ mặt hung dữ, cầm lấy chiếc roi mềm do người hầu bên cạnh đưa, quất mạnh, khiến miếng gạc dính máo của Hồng Loan nứt ra.
Ngay lập tức, một vết sẹo bắt mắt xuất hiện trên tấm lưng trắng nõn.
“A...” Đau đớn bén nhọn truyền đến, làm cho Hồng Loan không nhịn được mà hô lên.
"Sao? Ngươi có giao ra không? Bây giờ ngươi chỉ có một cơ hội cuối cùng thôi.". Đánh xong, Mục Hãn Hoàng tử hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình, nhìn vết thương trên lưng Hồng Loan, lạnh lùng hỏi.
"Ta... ta chỉ biết công thức chế tạo vũ khí. Công thức là ta trộm lấy ra từ trong tộc, cũng không rõ trong đó viết gì."
Hồng Loan đau đến thở dốc, run rẩy một lúc mới trả lời.
Không phải nàng không muốn nói, mà là nàng thực sự không biết. Những thứ này chỉ có tộc trưởng mới có tư cách giữ những, tất cả thứ nàng có đều là dựa vào thân phận Thánh nữ mà trộm ra.
Vốn dĩ nàng muốn dùng chiêu này để thu phục Diêu Vương, nhưng không ngờ hắn lại không hề quan tâm.
Hôm nay nó lại trở thành thứ tuyệt mệnh nàng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Ngươi vẫn không chịu nói ra phải không?" Mục Hãn Hoàng tử đứng dậy, vẻ mặt u ám nói.
"Ta thật sự không biết, những thứ này là ta lén lút trộm đi, thật sự hết rồi. Còn có thuật tạo ảo giác, nhưng việc tu tập cần có thể chất đặc biệt, đối với ngươi mà nói, về cơ bản là…"
“A….” Hồng Loan còn chưa nói hết lời, một roi khác đã lại đến.
"Ta thật sự không biết..". Hồng Loan đau đớn nằm trên mặt đất rên rỉ.
Thánh nữ cao cao tại thượng như nàng, đã bao giờ phải chịu vũ nhục thế này. Cho dù bị Bách Lý Mặc Thần đả thương, nàng cũng chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi đau thể xác như vậy.
Có khi nỗi đau ngoài da thịt còn còn đau đớn thấu xương hơn cả nỗi đau do nội thương.
"Được rồi, bổn vương tử cho ngươi thêm thời gian mà suy nghĩ cho cẩn thận."
Nói xong, Mục Hãn Vương giơ tay cởi cúc quần áo, trước mặt mọi người, hắn ôm lấy Hồng Loan...
"A, đừng mà, đừng, ta thật sự không biết, ta thật sự không biết…"
"Làm ơn, làm ơn... đừng…"
"À…Cứu mạng…"
Hồng Loan bị chế trụ, tuyệt vọng kêu gào, cầu xin tha thứ, nhưng đối phương lại không có ý định thả nàng đi.
Ngược lại, hắn càng thêm cuồng bạo.
Hết thảy mọi thứ trên người đều bị hắn xé nát, hoàn toàn sạch sẽ.
“Ta không biết, ta không biết…” Trước khi lâm vào hôn mê, nàng vẫn lẩm bẩm những lời này.
Nửa giờ sau, Mục Hãn Hoàng tử hài lòng đứng dậy, nói với thị vệ bên cạnh: “Ngươi lên đi!”
Giọng điệu không hề chần chừ.
"Hoàng tử, ta. . .". Thị vệ có chút kinh ngạc. Tuy bọn họ vừa mới nhìn một màn hưng phấn cuồng nhiệt, hiện tại cũng đang rục rịch, nhưng thứ Hoàng tử dùng qua, họ cũng không dám động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-426.html.]
"Ta bảo ngươi lên thì cứ lên đi!", Mục Hãn Hoàng tử vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt sắc bén gần như dọa đến chân thị vệ sắp nhũn ra...
“Tuân lệnh!” Thị vệ từ từ nói, quay đầu nhìn người phụ nữ bất tỉnh trên mặt đất.
Mặc dù vẻ ngoài của người phụ nữ này đã bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng dáng người của thực sự là hoàn mỹ, tinh xảo, hoàn toàn là một tuyệt tác.
Trước đó hắn cũng đã từng thấy bộ dáng Hồng Loan khi còn xinh đẹp, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho người phụ nữ này.
Nhưng tiếc nuối thì tiếc nuối, thị vệ vẫn vui vẻ mà lên, khoái trá phát tiết một phen.
Lúc Hồng Loan tỉnh lại, đã là hai ba canh giờ sau, còn mơ màng nghe thấy bên người có mấy người đang nói chuyện.
"Quân sư đại nhân, huynh đệ chúng ta đều thèm muốn, huống chi mùi vị người này thật sự rất ngon, sao ngài không thử xem?"
"Khụ khụ, ta không có hứng thú với chuyện này. Các huynh đệ cứ vui vẻ đi!". Quân sư ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt cười nói với các thị vệ.
"Ha ha, quân sư đại nhân quả nhiên là quân tử hiếm thấy! "
“…” Quân sư quay đầu nhìn ra ngoài, không nói nữa.
Mấy lời này khiến Hồng Loan toàn thân như bị sét đánh, hận ý trong lòng lập tức tụ lại.
Tại sao? Tại sao đã hủy hoại sự trong trắng của nàng rồi, còn không tha cho nàng?
Nàng hận, nàng không cam lòng, lửa giận hừng hực như muốn nuốt trọn con người nàng.
Đột nhiên cổ họng chợt cảm giác hơi ngọt, một ngụm máo phun ra, Hồng Loan lại bất tỉnh.
"Hừ, vẫn chưa chít, thực sự là tiện nhân mệnh cứng." Mục Hãn Vương tử hung ác nhìn Hồng Loan, đầy hận ý nói.
Người phụ nữ này ngay từ đầu đã coi thường hắn, hắn đã chịu đủ rồi. Nếu nàng ta đã không còn chút giá trị lợi dụng nào, hắn đã sớm tống cô xuống địa ngục.
Hiện tại lại khiến hắn tổn thất mấy trăm vạn quân, gần như đã là toàn bộ thực lực của Hung Nô, hắn làm sao có thể không hận.
Chuyện này đến cả để nàng bầm thây vạn đoạn cũng không quá đáng, giờ để nàng ta chịu cảnh bị ngàn người chà đạp đi!
Nếu vẫn còn chưa chít, hắn sẽ để nàng lại nơi thâm sơn này nuôi sói hoang. Mối hận của Mục Hãn Hoàng tử đối với Hồng Loan đã sâu đến mức nàng ta có cầu xin đến mức nào cũng không thể hoá giải được.
Hoàng tử như hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, sao có thể chịu đựng được bị người khác khinh thường, huống chi lại bị một người phụ nữ khinh thường suốt một thời gian dài, chính là thách thức uy nghiêm của hắn.
……
"Vương gia, thuộc hạ bất tài, đuổi theo Hoàng tử Mục Hãn đến núi Dương Phủ ba mươi dặm liền mất dấu, để hắn trốn thoát. Xin Vương gia trách phạt."
Vị tướng chịu trách nhiệm truy đuổi Mục Hãn Hoàng tử mặc áo giáp đen, quỳ một gối trước mặt Diêu Vương, vẻ mặt áy náy nói.
"Không sao đâu, sớm muộn gì hắn cũng bỏ chạy. Trận chiến ngày hôm nay tất cả tướng quân, tướng sĩ đều phải vất vả rồi. Đêm nay hãy ăn uống thật ngon, chúc mừng một phen. Đợi khi về kinh, bổn vương nhất định sẽ thỉnh thăng tước cho các người."
Bách Lý Mặc Thần không hề trách cứ tướng quân mà ngược lại còn khen ngợi ông ta.
Lúc này, một vị tướng trẻ khác đứng lên báo cáo với Diêu Vương: “Khởi bẩm vương gia, mạt tướng cho rằng lần này quân ta có thể giành được thắng lợi hoàn toàn, công lao này là của Vương phi! Nếu không có Vương phi đưa ra phương pháp cải tiến binh khí, nghiên cứu chế tạo ra pháo binh, e là bây giờ vẫn thắng bại khó phân."
"Lưu phó tướng nói không sai, nhờ Vương phi hỗ trợ, công lao này thuộc về Vương Phi, cựu thần thấy như thế là thích hợp nhất."
Một vị tướng lớn tuổi nhanh chóng đứng dậy phụ hoạ.
"Đúng vậy, mạt tướng cũng nghĩ như vậy!"
"Mạt tướng tán thành…"
Một người mở miệng, liền có nhiều người phụ hoạ.
Thấy vậy, Bách Lý Mặc Thần quay đầu nhìn thoáng qua Lưu phó tướng, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra hỉ giận.