Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 424:

Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:12:33
Lượt xem: 46

Bách Lý Mặc Thần đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ. Hắn rất không thích nghe nàng nói hai chữ “xin lỗi” này.

"Là ta không bảo vệ được con của chúng ta! Đều là lỗi của ta…" Xuân Phong vừa nói vừa khóc.

Chuyện này nàng đã cố chôn vùi trong lòng bao lâu, rốt cuộc hôm nay không nhịn được nữa mà bạo phát.

Xuân Phong gần như không thể tha thứ cho bản thân, tất cả đều là do nàng không phân biệt được thật giả, sơ suất mà thành.

"Không phải lỗi của nàng, không phải lỗi của nàng!"

Nghe Xuân Phong nói, Bách Lý Mặc Thần sửng sốt, hắn vẫn không thể giấu được nàng sao?

Im lặng một lát, Bách Lý Mặc Thần lên tiếng an ủi.

Kỳ thực, hắn cũng tự trách không kém gì Xuân Phong. Lúc đó, nếu hắn có thể tìm thấy Xuân Phong sớm hơn một chút, có lẽ….

"Là lỗi của ta…", Xuân Phong không ngừng tự trách mình, nức nở nói.

"Không, là lỗi của ta, là ta đã không chăm sóc tốt cho nàng. Lỗi của ta…"

Bách Lý Mặc Thần cảm thấy như có một cái chuỳ hung hăng đập vào tim mình, cực kỳ đau đớn, cực kỳ khó chịu.

“Ta không biết đứa trẻ đã đến, ta thực sự không cố ý … huhu…” Xuân Phong lại nghẹn ngào.

Có những cảm xúc không thể kìm nén được, càng bị đè nén, lúc phát ra sẽ càng bùng nổ, Xuân Phong lúc này chính là như vậy.

Một tháng qua, Xuân Phong luôn tìm đủ thứ chuyện để ép mình quên đi chuyện này, nhưng cuối cùng, nàng chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi.

“Ta biết, ta biết mà.” Bách Lý Mặc Thần ôm chặt vai Xuân Phong, đau lòng.

Đây là lần đầu tiên Xuân Phong gục ngã trước mặt hắn, hắn thề sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa.

"Khóc đi, khóc đi cho hết nỗi đau trong lòng. Khóc xong sẽ ổn thôi. Sau này chúng ta sẽ có thật nhiều con. Ta hứa với nàng, chúng ta sẽ có rất nhiều, rất nhiều...". Nhìn người trong tay nước mắt lã chã, Bách Lý Mặc Thần cảm thấy trong lòng cực kỳ thống khổ.

Có lẽ Xuân Phong cần phát tiết, nên khóc rất lâu.

Cũng đúng, kể từ khi Xuân Phong đến đây, bất kể có chuyện gì xảy ra, nàng luôn tỏ ra kiên cường, mặt luôn mang nụ cười ấm áp.

Nhưng một người dù mạnh mẽ đến đâu, cũng có những lúc dễ bị tổn thương. Xuân Phong mang trong mình nhiều bí mật, nên có rất nhiều điều nàng không thể chia sẻ với người, chỉ có thể giữ trong lòng, một mình chịu đựng.

Ví dụ như chuyện nàng để lại người ông đã chăm sóc mình 20 năm ở lại thế giới đó, ví dụ như cô nhìn thấy ông nằm trong phòng bệnh, nhưng lại không thể làm gì.

Lại ví dụ như một sinh mệnh nho nhỏ trong bụng nàng cứ thế mà mất đi, nàng không thể giữ lại được.

Tiếng khóc lúc này giống như Xuân Phong phát tiết tất cả, trút bỏ mọi cảm xúc tiêu cực của 2 kiếp.

Khóc hồi lâu, đến khi mắt ướt đẫm, mệt mỏi, Xuân Phong cuối cùng cũng ngừng lại.

"Ta hiện tại xấu lắm đúng không?" Xuân Phong lau đi trên mặt nước mắt, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng hỏi Bách Lý Mặc Thần.

"Không, rất đẹp, vẫn xinh đẹp như vậy, nàng không biết nàng đẹp đến mức nào đâu." Bách Lý Mặc Thần trong mắt tràn đầy nghiêm túc, không có chút giả dối.

"Không cho chàng cười ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-424.html.]

Sau khi phát tiết, Xuân Phong nhanh chóng trở lại bình thường, nàng không phải loại người chìm đắm trong quá khứ không thể tự giải thoát, cực kỳ lý trí, biết điều gì là quan trọng nhất bây giờ.

"Được, ta không cười, ta cam đoan!", Bách Lý Mặc Thần giơ tay hứa hẹn.

"Được rồi, chúng ta làm thí nghiệm đi".. Xuân Phong bĩu môi, xoay người nói.

"Nàng... Nàng có sao không?", Bách Lý Mặc Thần kinh ngạc nhìn Xuân Phong.

Thay đổi nhanh như vậy? Một người phụ nữ bình thường khóc lóc đến mức này, chắc sẽ phải về phòng ôm đau thương thật lâu.

"Chẳng nhẽ chàng muốn ta khóc chít à? Hay là chàng coi ta là mấy tiểu thư nũng nịu kia?" - Xuân Phong quay lại, bất mãn nhìn Bách Lý Mặc Thần.

Thực ra nàng muốn che giấu sự thẹn thùng của mình, đây là lần đầu tiên nàng khóc như vậy trong vòng tay một người đàn ông, mặc dù người đàn ông này đã là người đàn ông của nàng.

"Không! Tất nhiên ta sẽ không so sánh nàng với họ." Bách Lý Mặc Thần rùng mình, quả quyết nói, khiến Xuân Phong không khỏi bật cười.

"Được rồi, nhanh lên, nếu không trời sẽ tối mất. Nếu lần này không đạt tiêu chuẩn, ta còn phải làm lại!", Xuân Phong thu hồi ý nghĩ đùa giỡn, nghiêm túc nói.

"Được, nghe lời nàng!" Bách Lý Mặc Thần bọc bột đen lại, cầm xẻng, đi theo Xuân Phong.

Trong thí nghiệm này, Bách Lý Mặc Thần không cho phép thêm người tham gia, chỉ cử một số người canh gác ngoại vi, đề phòng có ai vô tình đột nhập, bị thương.

​​Các thí nghiệm của Xuân Phong đều là chôn thuốc súm trong đất. Sau khi cho nổ, sát thương của thuốc súm được tính toán dựa trên phạm vi ảnh hưởng sau khi phát nổ và độ sâu của hố trên mặt đất.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hôm nay vẫn như vậy, sau khi Bách Lý Mặc Thần đào một cái hố dưới đất, hắn chôn xong để Xuân Phong chuẩn bị kíp *ổ.

Với một tiếng động lớn, bụi đất bay tung khắp bầu trời, Xuân Phong quay đầu lại liếc nhìn Bách Lý Mặc Thần, trong mắt tràn đầy niềm vui.

Có vẻ như họ đã thành công.

Xuân Phong vui vẻ chạy tới, dùng bước chân đo đạc khu vực bị ảnh hưởng và độ sâu của hố, sau đó quay lại vui vẻ nói với Bách Lý Mặc Thần.

"Chúng ta thành công rồi!"

"Thành công rồi?" Bách Lý Mặc Thần cũng không khỏi bày tỏ tâm tình vui vẻ: "Nàng thật lợi hại!" Bách Lý Mặc Thần không khỏi giơ ngón tay cái khen ngợi Xuân Phong.

"Chúng ta nhanh quay về đi, ta sẽ viết lại công thức và tỷ lệ, chàng tìm mấy người đáng tin cậy, bắt đầu sản xuất hàng loạt được rồi!"

Xuân Phong hài lòng với kết quả của mình, nóng lòng muốn tìm người bắt đầu sản xuất.

Điều quan trọng hơn là chiến trường đã không thể chờ đợi thêm nữa, tin tức bên Vũ Thành truyền về, bên họ đã sắp không cầm cự được nữa rồi.

"Được rồi, hôm nay nàng trở về nghỉ ngơi một ngày đi, mấy ngày nay nàng quá mệt mỏi rồi, ta nhìn cũng đau lòng." - Bách Lý Mặc Thần kéo Xuân Phong đi về, xem thái độ này, hôm nay nàng không nghỉ ngơi không được.

"Được, ta nghe chàng, thả ta ra đi, có người đang nhìn!"

Đi được nửa đường, Bách Lý Mặc Thần lại một tay bế Xuân Phong lên, dọc đường bị rất nhiều người nhìn thấy, làm Xuân Phong thẹn thùng cực kỳ.

"Không buông, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta quang minh chính đại, sao phải thả?". Bách Lý Mặc Thần ngẩng đầu lên, dùng một loại khí thế không ai có thể phản bác nói.

Nhưng Xuân Phong nghĩ đến hôn sự đó, cô lại cảm thấy xấu hổ, nàng cũng không biết thế cục rối rắm mà nàng để lại, hắn phải giải quyết thế nào.

"Xin lỗi chàng, trước kia ta không nên không nói lời nào mà bỏ trốn, làm chàng phải mất mặt." Xuân Phong áy náy nói.

"Những thứ đó đều không quan trọng, nàng chỉ cần biết, nàng bây giờ chính là Vương phi quang minh chính đại của ta là được. Nàng thân là Vương phi, sau này không được phép tuỳ tiện rời khỏi bổn vương nửa bước." Bách Lý Mặc Thần sủng nịnh ôm Xuân Phong, chậm rãi băng qua ngã tư Phù thành, nhanh chóng đến huyện nha.

Loading...