Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 423:

Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:12:31
Lượt xem: 43

Diêu Vương phái năm nghìn quân, trong vòng ba ngày đã thu thập được một lượng lớn diêm tiêu. Với sự giúp đỡ của Lục Hữu Hành, họ đã nhanh chóng thu thập đủ các nguyên liệu khác.

Xuân Phong bắt đầu chuẩn bị thử chế tạo chất *ổ cải tiến của mình, điều quan trọng nhất trong việc chế tạo chất *ổ chất lượng cao là tỷ lệ phải được kiểm soát chặt chẽ.

May mắn thay, nàng có trí nhớ thần kỳ và khả năng đọc lướt siêu hạng, vẫn nhớ rõ kiến thức hoá học và nội dung lớp học vũ *hí quân sự ở học viện cảnh sát.

Hôm nay là tròn 1 tháng từ khi nàng sải thai, không còn phải nhốt mình trong phòng nữa, chỉ là vẫn phải uống thuốc bổ dưới sự phân phó của Bách Lý Mặc Thần.

Xuân Phong đặc biệt yêu cầu Bách Lý Mặc Thần tìm một nơi rộng rãi và bí ẩn, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sẽ không ảnh hưởng đến người vô tội.

Vốn Bách Lý Mặc Thần sẽ không để Xuân Phong làm loại chuyện nguy hiểm này, nhưng Xuân Phong không ngừng khuyên can, nói nàng nhất định có thể cải tiến công thức này, lại nói dân chúng thiên hạ không thể chờ được nữa, thuyết phục một đêm, thiếu chút nữa phải hi sinh sắc đẹp, mới có thể thuyết phục hắn.

Nhưng cho dù Bách Lý Mặc Thần có đồng ý, hắn vẫn túc trực bên cạnh, cho đến khi Xuân Phong thành công mới thôi.

Kết quả là Diêu Vương biến mất không rõ nguyên nhân mấy ngày, các lão tướng quân càng thêm có ý kiến với Xuân Phong.

Hiển nhiên họ không tin Xuân Phong thật sự có thể làm ra thứ gì hữu dụng.

“Mau, giúp ta cho thứ này vào, nửa thìa là đủ.”

Lúc này, Xuân Phong khuôn mặt đen nhẻm đang trốn trong một căn nhà tạm bợ, hết lòng nghiên cứu công thức thuốc súm. Đây đã là lần thí nghiệm thứ sáu rồi.

Bách Lý Mặc Thần một thân áo trắng cũng lấm lem mấy chỗ, nhưng vẫn cẩn thận giúp Xuân Phong điều chỉnh tỷ lệ.

"Được rồi, chúng ta tìm một chỗ thử xem.", Xuân Phong cầm khối một khối đen thùi lùi trong tay, thuận tay sờ mũi một cái, khuôn mặt vẫn đang trắng nõn lập tức bị bôi đen, cộng với bụi bẩn 2 bên má, trông nàng như một con mèo mướp nhỏ.

Bách Lý Mặc Thần không khỏi mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Có chuyện gì vậy?" Xuân Phong nhìn hắn, khó hiểu hỏi.

“Không có gì, mặt nàng bị bẩn, để ta lau giúp." Bách Lý Mặc Thần vừa nói vừa đưa tay ra.

"Ồ!", Xuân Phong nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đợi hắn lau giúp.

Nhưng vị Vương gia nào đó đã quên, tay của mình cũng đều là màu đen.

Vậy là Xuân Phong...

Hoàn toàn biến thành một con mèo mướp lớn!

"Phụt…" Bách Lý Mặc Thần nhìn kiệt tác của mình, không nhịn được cười nữa.

"Sao vậy? Lau không sạch à?" Xuân Phong đang nhắm mắt, còn tưởng là lau không sạch được, nhịn không được mà hỏi.

"Không…", Bách Lý Mặc Thần kịp thời ngừng cười, mím môi nói.

“Còn chưa lau sạch sao?” Xuân Phong mở mắt, nhanh chóng lấy tay áo lau mặt.

Nhưng khi cúi đầu xuống, đã nhìn thấy bàn tay đen to của ai đó chưa kịp giấu đi!

“Chàng…” Xuân Phong nhìn chằm chằm vào tay Bách Lý Mặc Thần, sau đó nhanh chóng quay người đi tìm chậu nước.

"A!!" Xuân Phong gần như hét lên.

Xuân Phong nhìn người trong chậu nước trước mặt trông không khác gì một con mèo đen, gần như không thể chấp nhận được, có vẻ như người kia cố ý!

Trên mặt nàng có một vết đen dài từ chóp mũi đến gò má, cộng thêm bốn dấu vân tay rõ ràng ở hai bên tai.

"Chàng dừng lại, đừng chạy!" Xuân Phong cúi đầu xoay người, thả quả bóng đen trong tay xuống, sau đó giơ móng vuốt tóm lấy Bách Lý Mặc Thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-423.html.]

Vị Vương gia nào đó thấy tình thế không ổn, định bỏ chạy nhưng lại bị Xuân Phong chặn lại, ngoan ngoãn đứng ở đó.

"Ta phải lau lại!", Xuân Phong khịt mũi nói.

"Được…", Bách Lý Mặc Thần chỉ đứng ở chỗ đó, nhìn Xuân Phong chậm rãi giơ tay lên.

Ngay khi móng vuốt của Xuân Phong chuẩn bị chạm vào đôi má tuấn lãng của hắn, hắn hoàn mỹ xoay người một cái, dễ dàng né được.

Sau một đòn thất bại, Xuân Phong càng trở nên không cam lòng, tiếp tục tăng tốc độ bàn tay. Ban đầu chỉ là mấy động tác thông thường, nhưng cuối cùng lại biến thành một hồi cuồng ma loạn vũ.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn không thể chạm vào một sợi tóc nào của hắn.

"Hừ, chàng bắt nạt ta, không chơi nữa!", Xuân Phong thật lâu không chạm được vào người kia, quay người, giậm chân tức giận rời đi.

“Này ...” Lần này đổi thành Vương gia kích động, không phải là giận rồi chứ?

Nghĩ thế, tốc độ dưới chân không khỏi tăng lên.

Kết quả là bị một chiêu đánh úp bất ngờ ập đến, hắn không kịp phòng bị, khuôn mặt đẹp trai lại cũng biến thành một khuôn mặt nhem nhuốc.

Xuân Phong đột nhiên quay đầu giơ tay một cái, một vết bàn tay đen kịt che mất phần giữa của khuôn mặt, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng năm ngón tay.

"Ha ha ha ha... ", Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ được vô số nữ nhân ngưỡng mộ lại bị chính mình hủy hoại như vậy, Xuân Phong cười không mấy phúc hậu.

“Buồn cười quá, hahaha…” Xuân Phong cười đến chảy nước mắt: “Trông chàng như anh hùng vô diện vậy."

Xuân Phong che bụng, chỉ vào mặt Bách Lý Mặc Thần, mỉm cười.

"Anh hùng Vô diện?", Bách Lý Mặc Thần không hề tức giận vì hành động của Xuân Phong, mà tò mò hỏi.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đã lâu rồi hắn mới thấy Xuân Phong vui vẻ như vậy, cười không chút kiềm chế, đây mới chính là nàng, một Xuân Phong không phải kiềm chế.

"Đúng vậy, Anh hùng Vô diện." Xuân Phong gật đầu, nhịn cười nói.

"Tại sao là anh hùng Vô Diện?" Bách Lý Mặc Thần khó hiểu hỏi.

Hiển nhiên hắn tâm tình rất tốt, thậm chí giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Bởi vì không có mặt mũi gặp người khác, nên mới gọi là Anh hùng Vô Diện." Xuân Phong buồn cười nói.

... Bách Lý Mặc Thần không nói nên lời.

"Được rồi, chúng ta đi dọn dẹp đi. Chúng ta tìm một chỗ làm thí nghiệm.". Xuân Phong cuối cùng cũng ngừng cười, quay người nói với Bách Lý Mặc Thần.

"Ừ!" Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng đáp lại, đi đến chỗ bồn nước, rửa tay trước, sau đó mới mang nước sạch và khăn mềm đến, tự tay rửa mặt, rửa tay cho Xuân Phong, động tác vô cùng dịu dàng.

Xuân Phong ngước đôi mắt thông minh như nước mùa thu, nhìn người đàn ông trước mặt đang nghiêm túc như đang lau bảo bối yêu quý nhất của mình.

"Cám ơn!" Xuân Phong không khỏi nói.

Ngoại trừ ông nội của nàng ở kiếp trước, trong đời nàng, chưa từng có người đàn ông nào đối xử tốt hay yêu thương nàng nhiều như vậy.

Xuân Phong không khỏi cảm động, cũng có chút chua xót.

"Bé ngốc!" Bách Lý Mặc Thần buông chiếc khăn mềm trong tay xuống, ôm lấy Xuân Phong vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại của cô.

"Xin lỗi!"

Xuân Phong đột nhiên ôm lấy hắn, bắt đầu oà lên khóc. Cảm xúc mãnh liệt ùa đến, Bách Lý Mặc Thần không biết phải làm sao.

"Sao lại xin lỗi?"

Loading...