Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 422

Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:12:30
Lượt xem: 47

Sức mạnh của những quả pháo này có thể được đánh giá qua mức độ phân mảnh của bụng lợn.

Mọi người đều rất ngạc nhiên trước cách làm này.

Mọi người đều đang mang tâm trạng xem náo nhiệt, nhưng kết quả đã sớm xuất hiện. Họ đều cho rằng pháo do Lục sư phụ chế tạo là mạnh nhất, có thể thổi bay bụng lợn thành từng mảnh.

Những người khác chỉ có thể miễn cưỡng làm bụng lợn nứt thành một cái khe.

Xuân Phong cẩn thận kiểm tra công thức làm pháo của Lục sư phụ, có vẻ như có thứ gì đó khác hơn so với các công thức khác. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Xuân Phong xác nhận trong công thức của ông có chứa thứ gì đó tương tự như kali nitrat.

Không sai, thứ này chính thức là thành phần quan trọng chế tạo thuốc súm đen. Xuân Phong hài lòng gật đầu.

Nhưng mà phải nói là, nếu thứ này được thay bằng amoni nitrat, uy lực của nó có thể tăng lên gấp đôi.

Nhưng có vẻ như phương pháp thu được amoni nitrat không đơn giản như vậy. Kali nitrat có thể được tìm thấy trong quặng tự nhiên, nhưng amoni nitrat cần phải trải qua một loạt quá trình chiết xuất và tinh chế phức tạp.

Nhưng chỉ cần tinh chế kali nitrat cẩn thận đến một độ tinh khiết nhất định, ước tính hiệu quả chế tạo b.o.m cũng đã tốt hơn nhiều rồi.

“Được rồi, ta tuyên bố, người thắng cuộc lần này là Lục sư phụ, Lục Hữu Hành!” Theo lệnh của huyện lệnh, năm trăm lạng bạc được giao cho Lục sư phụ.

Những người có mặt đều hâm mộ và ghen tị, nhất thời ghé tai nghị luận một lúc lâu.

Lục sư phụ quỳ trên mặt đất, rối rít cảm tạ Huyện thái gia và Diêu vương. Ông không bao giờ nghĩ có một ngày một thợ thủ công như mình lại gặp may mắn như vậy.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Sau khi có kết quả, mọi người giải tán, riêng Lục sư phụ được mời sang một bên.

Khi Xuân Phong vào cửa, Lục sư phụ cẩn thận ôm bạc trong tay, tận hưởng cảm giác giàu có.

"Lục Hữu Hành, còn không mau tới bái kiến Vương gia, Vương phi nương nương?" Huyện thái gia đi theo Xuân Phong và Diêu Vương, thấy Vương gia đã vào mà người trong phòng vẫn cúi đầu bất động, liền chân chó hô.

"A, thảo dân khấu kiến Vương gia, Vương phi." Lỗ Hữu Hành cả kinh. Vương gia, Vương phi sao?

Hắn ngẩng đầu lên nhìn người mới tới, bị doạ đến bật người quỳ xuống.

"Đứng dậy nói chuyện!", Xuân Phong hơi giơ tay lên nói.

"Đa tạ Vương phi.". Lục Hữu Hành lần đầu tiên nhìn thấy người thân phận cao quý như vậy, không khỏi sợ hãi đến mức hai chân run lên.

"Ngươi không cần hoảng hốt, hôm nay ta mời ngươi tới đây hỏi ngươi lấy đâu ra công thức làm pháo?" Xuân Phong ôn nhu nói, nhìn đối phương cả người run rẩy.

"Công thức này là từ tổ tiên chúng ta truyền lại, đến đời thảo dân đã là đời thứ 3.", Lục Hữu Hành thận trọng nói.

"Thế hệ thứ ba?" Bách Lý Mặc Thần nhướng mày. Pháo nổ mấy năm nay mới trở nên phổ biến. Tại sao gia tộc họ đã truyền thừa qua nhiều thế hệ như vậy rồi?

“Đúng vậy, ông nội của tiểu nhân vốn là người nước ngoài, những năm đầu ông ấy làm việc ở mỏ đá, vô tình phát hiện ra mấy viên đá lạ nên đã làm ra công thức này."

"Khi nó được truyền lại cho gia phụ, cũng là lúc pháo đã trở nên phổ biến, gia phụ lại lấy ra làm pháo."

"Pháo do gia đình tiểu nhân làm ra phát ra âm thanh lớn nhất, nên việc làm ăn cũng thuận lợi. Hai năm trước, gia phụ qua đời , truyền nghề cho tiểu nhân." Lục Hữu Hành cúi đầu, giải thích mọi chuyện rõ ràng.

Dù không biết lời này thật giả thế nào, nhưng rất có thể công thức thuốc súm có nguồn gốc từ nước ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-422.html.]

Bởi vì theo suy luận của Bách Lý Mặc Thần, thuốc súm của người Hung Nô có lẽ là do Hồng Loan đưa cho.

Mà Hồng Loan cũng chính là người ở biên giới Mặc Lan Quốc.

"Thì ra là thế, không biết ngươi có thể đưa cho ta công thức kia không?" Xuân Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó không đợi đối phương phản ứng nói: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi viết không công. Ta lại thưởng cho ngươi thêm 500 lạng bạc nữa, thế nào?"

Xuân Phong bắt đầu thuyết phục. Người bình thường có ai lại đem cách làm ăn của mình tiết lộ cho người khác chứ? Nhưng nếu ra tay một lần lớn từ đầu, có lẽ sẽ có người động tâm.

"Thật sao?" Lục Hữu Hành quả nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời hỏi.

"Thật, ta đường đường là Vương phi, sao lại có chuyện nói không giữ lời?" Xuân Phong nghiêm túc gật đầu.

"Vậy để tiểu nhân viết!" Lục Hữu Hành nghĩ đến nhiều tiền như vậy, nhanh chóng quyết định.

Với 1 ngàn lạng bạc này, ông ta có thể mua được một tiểu viện, còn có thể mua được không ít ruộng tốt. Có đất rồi, ông chỉ cần ở nhà rảnh rỗi làm người có tiền là được.

Nghĩ đến chuyện vui, Lục Hữu Hành suýt chút nữa cười lên một tiếng, cuộc đời vất vả này cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Lục Hữu Hành vừa đồng ý, Xuân Phong xua tay, lập tức có người mang bút mực tới.

Cầm giấy bút lên, Lục Hữu Hành vội vàng viết công thức lên giấy, đặt bút xuống, quay người cung kính nói: “Vương gia, Vương phi, mời xem qua.”

Hạ nhân vội vàng đem công thức cho Xuân Phong xem xét. Nàng đọc thật kỹ, thấy cơ bản đúng với quá trình làm thuốc súm.

Nhưng có một thứ rất quan trọng, đó là khoáng thạch, nguyên liệu để chế tạo thuốc *ổ.

Lục Hữu Hành không ngừng nhìn xem vẻ mặt các quý nhân, sợ hãi quý nhân tức giận có thể lấy đầu ông ta.

Nhìn thấy Xuân Phong hài lòng gật đầu, Lục Hữu Hành mới thở phào nhẹ nhõm.

"Còn có một việc ta muốn làm phiền Lục sư phụ, không biết nguyên liệu ngươi thường dùng làm pháo lấy từ đâu, đặc biệt là loại này diêm tiêu này?" Xuân Phong nhìn Lục Hữu Hành, nhẹ nhàng hỏi.

"Diêm tiêu?", Lục Hữu Hành suy nghĩ một chút, nói: "Ồ, tiểu nhân biết, vật này kỳ thực được khai thác từ Hắc Hổ Sơn cách đây hai mươi dặm. Những thứ này ở bên kia, khắp núi đều có. Nếu ngài cần thì cứ cử người đến trực tiếp lấy là được.”

Lục Hữu Hành là một người thành thật, hơn nữa lại đang nói chuyện với quý nhân, không dám nói lời xảo quyệt, cho nên biết gì đều nói ra hết.

“Hắc Hổ Sơn cách đây hai mươi dặm?” Xuân Phong lặp lại, cũng không xa lắm.

"Được rồi, ngươi có thể rời đi, nhưng ta không muốn người khác biết về Hắc Hổ Sơn. Ngươi hiểu không?". Xuân Phong dành cho Lục Hữu Hành một ánh mắt cảnh cáo.

"Vâng, tiểu nhân đã biết.". Lục Hữu Hành cũng không phải ngu ngốc, lập tức cúi đầu đáp lại.

"Làm phiền, huyện lệnh nhân đưa thêm cho người này 500 lạng bạc, ta sẽ đưa lại cho ngài sau." Xuân Phong quay lại nói với Huyện lệnh.

"Vương phi khách khí rồi, hạ quan không dám." Huyện lệnh khách khí đáp lại, rồi quay người đi lấy tiền.

Lục Hữu Hành vui vẻ, mắt gần như nheo lại thành một đường mỏng, chân như có gió, lướt đi.

Thời gian không chờ đợi ai. Sau khi Lục Hữu Hành rời đi, Xuân Phong lập tức yêu cầu Bách Lý Mặc Thần cử người đến mỏ Hắc Hổ Sơn.

Toàn bộ quá trình, Bách Lý Mặc Thần gần như im lặng, nhìn Xuân Phong cùng Lục Hữu Hành đàm phán.

Ánh mắt hắn nhìn Xuân Phong đầy sủng nịnh, nha đầu này càng lúc càng có phong phạm Vương Phi, không tồi.

Loading...