Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:08:04
Lượt xem: 45
"Không có.". Nghe Hàm Châu hỏi, Phủng Nguyệt vẫn có vẻ hơi mất mát, nhưng miệng lại nói không có việc gì.
"Chuyện Vương phi nhờ ngươi đi hỏi thế nào rồi?" Hàm Châu lại hỏi.
Xuân Phong cũng đặt dược liệu trong tay xuống, quay đầu nhìn Phủng Nguyệt, muốn biết khi nào Huyền Dịch mới quay lại. Nếu không có trợ thủ đắc lực này, Xuân Phong thật sự cảm thấy như mất đi cánh tay phải.
"Lúc nô tì đi đến thư phòng, tình cờ gặp được Lam thị vệ bên cạnh Vương gia, hắn nói Huyền thị vệ đã rời đi, có lẽ sẽ không bao giờ quay lại.". Lúc nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt Phủng Nguyệt càng tỏ ra không ổn.
"Đi rồi? Không bao giờ trở về, ý là gì?" Xuân Phong nhíu mày lặp lại một lần nữa.
"Nô tì cũng không hiểu là có ý tứ gì. Hỏi Lam thị vệ, hắn cũng không nói. Nhưng hắn nói là Vương gia nghe xong báo cáo tình hình quân sự, sẽ tới đích thân giải thích cho Vương phi." Phủng Nguyệt cũng thắc mắc như Xuân Phong, đang yên ổn như vậy, tại sao lại nói đi không về chứ?
Xuân Phong cảm thấy nhất định là trong chuyện này có gì đó, nhưng nàng nhất thời không đoán ra rốt cuộc là gì.
"Vương phi!". Ngay khi Xuân Phong và những người khác đang thảo luận vấn đề này, giọng nói của Lam Dịch vang lên ở cửa.
"Vào đi!". Xuân Phong hướng về phía cửa đáp lại.
"Hai người các ngươi đi ra ngoài trước đi". Nhìn thấy sắc mặt Lam Dịch không tốt lắm, Xuân Phong tỏ vẻ hiểu ý, bảo 2 nha đầu kia ra ngoài.
"Vâng, Vương phi!". Hàm Châu kéo Phủng Nguyệt vẫn còn chưa muốn rời đi, cung kính nói, rồi đẩy ra khỏi phòng.
"Nói cho ta biết, rốt cuộc sao lại thế này? Sao ngươi lại nói Huyền Dịch đi rồi không về nữa?" Nhìn bóng dáng Hàm Châu, Phủng Nguyệt đã rời đi, Xuân Phong đi thẳng vào vấn đề.
"Vương phi, ngài có thể còn chưa biết, nhưng sơ đồ máy nỏ mà ngài đưa cho chúng ta trước đó đã bị người Hung Nô đánh cắp, tạo ra một lượng đáng kể thành phẩm. May là Vương gia đã kịp thời phát hiện và cướp được thành phẩm về..." Lam Dịch nói về tình hình bản vẽ bị lộ trước.
"Vậy thì sao? Việc này có liên quan gì đến Huyền Dịch?"
Kỳ thật, khi Xuân Phong nghe Lam Dịch nói về sơ đồ máy nỏ bị đánh cắp, nàng đã lờ mờ đoán ra chuyện gì đã xảy ra, chỉ là không muốn thừa nhận, cho nên vẫn ôm chút hi vọng mà hỏi tiếp.
Xuân Phong không muốn tin rằng người đã theo nàng vào sinh ra tử, ở bên cạnh nàng hơn hai năm, gần ba năm này lại là gián điệp, là phản đồ được bố trí ngay bên người nàng.
Loại đả kích này, không thể nghi ngờ, là đòn đau nhất. Tình cảm vào sinh ra tử này cũng là giả tạo, hay là trình độ nhìn người của nàng đã tệ đến mức này?
Nàng đã nuôi ong tay áo bấy lâu sao?
Nhưng ngay cả khi nàng không biết nhìn người, chẳng lẽ Bách Lý Mặc Thần cũng thế? Hắn chính là Diêu vương đã gặp qua vô số người, chẳng lẽ hơn 5 năm nay, hắn không nhận ra?
Xuân Phong không muốn tin, cũng không thể tin được, trong mắt hiện lên một tia thống khổ. Nhất định chuyện này có ẩn tình.
"Vương phi, trước khi Huyền Dịch rời đi, có nhờ thuộc hạ chuyển lời cảm ơn đến ngài." Lam Dịch không biết nên an ủi Vương phi như thế nào, liền nói xong, chuẩn bị rời đi. Những điều để an ủi người khác thế này, vẫn nên để Vương gia của hắn làm.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Chờ đã, các ngươi tại chỗ bắt được hắn? Hay là hắn tự mình thừa nhận?". Xuân Phong ngăn Lam Dịch đang chuẩn bị rời đi lại, lạnh lùng hỏi.
"Chủ tử chính mắt nhìn thấy, chính hắn cũng thừa nhận.” Nói đến chuyện này, ngữ khí Lam Dịch có chút chua chát, dù sao bọn hắn cũng là huynh đệ nhiều năm như vậy.
Cả hai đều coi nhau như huynh đệ ruột thịt, xảy ra chuyện như vậy, không ai có thể thoải mái được.
“Được rồi, ngươi đi đi.” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Xuân Phong không còn giữ Lam Dịch nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-418.html.]
Dù trong lòng nàng không muốn tin, nhưng sự việc đã đến nước này, người cũng đi rồi, nàng còn có thể nói gì nữa?
Xuân Phong buồn bực nửa ngày, cũng không muốn buồn bã nữa. Dù sao thì chuyện này cũng không gây ra thiệt hại gì nhiều.
Xuân Phong cảm thấy kể từ khi đến thế giới này, nàng dường như ngày càng đa cảm hơn, mất đi lý trí và sự sắc bén mà một cảnh sát nên có.
Phải chăng là do hiện tại nàng đã được hưởng thụ quá nhiều tình yêu, nên đã quên mất nguyên tắc ban đầu của mình?
Nếu là Xuân Phong ở kiếp trước, nàng sẽ không bao giờ có suy nghĩ như thế với những kẻ phản nghịch. Có lẽ là vì kiếp này nàng đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, trải qua quá nhiều gian nguy, nên càng quý trọng người bên cạnh.
Kiếp trước, Xuân Phong cảm thấy mình được ông trời phái đến để cứu trái đất, quyết tâm loại bỏ mọi sự xấu xa ghê tởm trên thế giới, cho nên trong mắt nhìn thấy đều là ghê tởm xấu xí, bỏ qua tình cảm và sự quan tâm trong sáng thuần khiết nhất.
Sống lại đời này, nàng mới nhìn ra được một mặt tinh thuần của thế gian.
May mắn thay, nàng vẫn giữ được tấm lòng nhân hậu và ý định ban đầu của mình, không hề thay đổi.
Từ khi Huyền Dịch rời đi, chưa bao giờ nghe lại được cái tên này từ miệng Diêu Vương, tựa hồ thật sự đã quên mất người này. Xuân Phong tất nhiên cũng hiểu rõ tâm tình của hắn, cho nên cũng chưa từng hỏi qua.
Tuy nhiên, gần đây Phủng Nguyệt luôn trong tình trạng ngẩn người vô cớ, cũng không còn vui vẻ như trước kia.
"Hàm Châu, Phủng Nguyệt đã xảy ra chuyện gì vậy?". Xuân Phong nhìn Phủng Nguyệt đang ngồi ở cửa với vẻ ngơ ngác, trầm giọng hỏi Hàm Châu.
"Nô tì không biết, gần đây nàng cứ ngu ngơ ngẩn người như vậy, giống như bị tà ma nhập vào. Vương phi, để nô tì gọi nàng!". Nói xong, Hàm Châu định tiến đến chỗ Phủng Nguyệt nhưng lại bị Xuân Phong cản lại.
"Quên đi, ta thấy có lẽ nàng đến 8 phần là có tâm sự. Hình như nàng như thế từ mấy hôm trước nhỉ." Xuân Phong ngăn lại hành động của Hàm Châu, hai người tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện.
"Hình như bắt đầu vào ngày thứ hai sau khi Vương gia xuất chinh trở về.". Hàm Châu nhớ lại cẩn thận rồi nói với Xuân Phong.
"Là vậy sao…"
Xuân Phong sờ sờ cằm, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên, trong đầu lóe lên một ý tưởng, Xuân Phong nhận ra chân tướng.
"Ta biết rồi!". Giọng của Xuân Phong có chút lớn, làm cho Phủng Nguyệt đang ngơ ngác giật mình.
"A? Có chuyện gì vậy, Vương phi, người gọi nô tì à?" Phủng Nguyệt đứng dậy, vội vàng quay người nói với Xuân Phong.
"Không!" Xuân Phong lắc đầu, nhìn Phủng Nguyệt.
Phủng Nguyệt vừa nghe thấy Xuân Phong không gọi mình, lại khôi phục vẻ thất hồn lạc phách.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, nghĩ nữa người cũng không quay lại!" Xuân Phong đứng sau Phủng Nguyệt, thở dài.
"Ai nói? Biết đâu một ngày nào đó hắn sẽ quay lại tìm nô tì?" Phủng Nguyệt lập tức phản bác.
Nói xong, nàng mới nhận ra mình đã vô tình bộc lộ nội tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ bừng.
"A, Vương phi…". Phủng Nguyệt nhất thời ngơ ngác, không biết phải làm sao.
"Vương phi, nô tì, nô tì…"
"Được rồi, đừng căng thẳng, ta cũng đâu nói gì." Xuân Phong nhìn Phủng Nguyệt tỉnh tỉnh mê mê, chân tay luống cuống, không khỏi cảm thấy tiểu nha đầu này khá đáng yêu.