Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 417

Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:08:03
Lượt xem: 53

Người trong gương, một người tuấn lãng tuyệt mỹ, một người đẹp xuất trần, quả nhiên là một đôi bích nhân, có thể nói là người đẹp hơn hoa, đẹp tựa một đôi tiên đồng!

Nhìn Bách Lý Mặc Thần ánh mắt đầy tình ý, Xuân Phong không nhịn được nhớ đến lời ngày đó Phủng Nguyệt nói, "Vương gia và Vương phi xuất sắc như vậy, tương lai tiểu Vương gia cũng là nhân trung long phượng."

Không hề báo trước, trên mặt Xuân Phong hiện lên một tia ảm đạm.

"Nàng sao vậy?" Bách Lý Mặc Thần cảm nhận được thần sắc Xuân Phong không đúng, vội hỏi.

"A? Không, không có gì…" Xuân Phong lắc đầu.

"Là ai khiến nàng không vui? Hay là nàng nhớ nhà?" Bách Lý Mặc Thần quan tâm hỏi.

"Không có, ta chẳng qua là đang suy nghĩ, trên chiến trường này đao thương không có mắt, lỡ như ngày nào đó…Mặc Thần, ta thật sự rất sợ mất chàng, hứa với ta, bất luận lúc nào đều phải bảo trọng tính mạng của chàng có được không?"

Đúng vậy, nàng rất sợ mất đi hắn, tựa như mất đi đứa con của bọn họ, lúc bản thân còn chưa phát hiện đã mất đi, đợi đến khi hối hận đã không kịp.

Có lúc Xuân Phong đã từng ích kỷ, nàng không muốn để hắn lại ra chiến trường, nhưng nàng không thể.

Hắn là Vương gia, là chủ soái của mấy chục vạn đại quân, cũng là tâm phúc của cả Thiên An, nàng không thể ích kỷ mang hắn làm của riêng.

Xuân Phong không thể để hắn bỏ rơi bách tính thiên hạ này chỉ vì dục vọng cá nhân của nàng, lại càng không muốn hắn vì vậy mà mang tiếng xấu trên lưng.

Thế nên mỗi ngày trôi qua, Xuân Phong trong lòng đều rối rắm và lo lắng.

"Được, ta hứa với nàng, ta dù làm rùa đen rụt đầu, cũng phải bảo vệ tốt bản thân, vì nàng, vì tương lai tốt đẹp của chúng ta."

Bách Lý Mặc Thần tựa như vừa đùa lại như là nghiêm túc nói.

"Đáng ghét, nói khó nghe như vậy, ai muốn chàng làm con rùa đen rụt đầu!" Xuân Phong đấm lên ngực hắn một chút, buồn cười nói.

"Nàng cười rồi, nàng cười vẫn là xinh đẹp nhất!" Bách Lý Mặc Thần nâng mặt Xuân Phong cười nói, nhịn không được hôn lên gương mặt trắng nõn của nàng một cái.

"Đương nhiên rồi, ta chính là người đẹp nhất thiên hạ." Xuân Phong ngẩng đầu cười nói.

"Đúng đúng đúng, Vương phi của ta là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, không ai sánh bằng." Bách Lý Mặc Thần cũng theo Xuân Phong cười ồn ào.

Nháo loạn này khiến hắn cảm thấy tâm tình tối tăm mấy ngày nay tốt hơn không ít, sáng tỏ thông suốt.

"Được rồi, đi ăn cơm thôi, chàng đi đường nhiều ngày, cũng mệt mỏi rồi." Xuân Phong đẩy Bách Lý Mặc Thần về phía bàn cơm.

"Được, ăn cơm." Bách Lý Mặc Thần cười đi về phía bàn, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, tựa như đây chính là cảm giác mà hắn tìm suốt những năm qua.

Cảm giác về nhà, dù nơi này không phải nhà của bọn họ, nhưng hắn cảm giác nơi nào có Xuân Phong, nơi đó đều là nhà.

Về đến nhà, có gương mặt tươi cười của nàng, có thức ăn đã được chuẩn bị, có cái ôm ấm áp, hết thảy những chua xót, khổ cực cùng áp lực trong nháy mắt toàn bộ đều được bỏ xuống.

Giống như là một chiếc thuyền cô độc trôi nổi trên biển rộng, trong lúc vô tình tìm được chỗ dựa, tâm linh quy tụ.

"Đúng rồi, mấy ngày nay ta cùng Phủng Nguyệt và Hàm Châu ở nhà làm rất nhiều thuốc bột trị thương, cầm máo, dược hiệu tốt hơn rất nhiều so với thuốc trị thương bình thường, đợi lát nữa chàng bảo Huyền Dịch mang đến quân y đi."

Xuân Phong vừa ăn, vừa vô tình nói.

Những dược phấn này là sau khi Bách Lý Mặc Thần xuất chinh, Xuân Phong ở trong phủ làm, vì để giết thời gian, cũng như cố gắng đóng góp một chút trong trận chinh chiến của hắn, và hơn nữa, để làm tê liệt cảm giác hối hận trong lòng nàng.

Kỳ thật Xuân Phong đã sớm biết chuyện mình sải thai, ngay sau khi nàng sảy thai tỉnh lại vào ngày thứ ba liền biết, chỉ là nàng vờ như cái gì cũng không biết.

Nàng không muốn lúc này lại gây thêm phiền toái cho hắn, khiến hắn lo lắng, nếu hắn không muốn để nàng biết, vậy thì cứ xem như không biết đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-417.html.]

Hơn nữa, Xuân Phong không biết nên đối mặt với đứa nhỏ mình đã mất đi như thế nào, đứa nhỏ rời đi, nàng có trách nhiệm rất lớn.

Thân là nữ nhân, lại quên mất tín hiệu nguyệt sự của mình, bản thân liên tục mệt mỏi, khẩu vị phát sinh biến hóa.

Nếu như nàng sớm biết, nàng sẽ không bao giơ để Hồng Loan có cơ hội hạ độc nàng, lại càng không miệng lưỡi nhanh nhẹn, cố ý chọc giận Hồng Loan, khiến nàng ta mang nàng dày vò không ngừng.

Đây mới là Xuân Phong, khi xảy ra chuyện, sẽ luôn suy ngẫm về bản thân trước tiên, thay vì đổ trách nhiệm cho người khác.

Nàng thậm chí còn tự trách mình nhiều đến mức không nghĩ tới tất cả những điều này thực ra đều là do sự ghen tị của Hồng Loan gây ra, cuối cùng mới liên luỵ đến nàng.

Nhưng đây chính là điều khiến nàng tốt bụng và đáng quý.

"Ừm, không phải ta đã nói nàng không được làm việc vất vả sao? Chăm sóc bản thân thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất!". Nhắc đến Huyền Dịch, tay gắp rau của của Bách Lý Mặc Thần hơi khựng lại.

Sau đó hắn có chút trách móc nhìn Xuân Phong nói.

"Ta cũng không có việc gì làm, dù sao những thứ này làm ở trong phòng cũng được. Ta chỉ cần hướng dẫn cách làm cho Hàm Châu, Phủng Nguyệt, phần lớn công việc đều là 2 nàng ấy làm, ta chỉ giám sát thôi." Xuân Phong có chút đắc ý nói, không phát hiện Bách Lý Mặc Thần có chút dị thường.

"Lần sau không cho phép nàng làm thế nữa!"

"Chàng đây là đang muốn nuôi ta thành béo phì đúng không?" Xuân Phong chớp chớp đôi mắt to.

“Ai nói thế?” Hắn cau mày nhìn Xuân Phong.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Không phải sao? Chỉ có heo mới ăn ngủ suốt ngày, thức dậy liền ăn, vỗ béo xong rồi jeet thịt."

"Vậy thì nàng cố gắng tăng cân, xem có thể đáp ứng được tiêu chuẩn của ta hay không!" Bách Lý Mặc Thần đột nhiên nở nụ cười.

"Cái gì, chàng mới là heo! Dám gọi ta là heo sao?" Xuân Phong nhăn mũi, giọng điệu không vui nói.

Vừa rồi ai bảo nàng tự so sánh mình với một con heo chứ?

"Được rồi, chỉ cần nàng vui vẻ, nàng muốn làm gì cũng được, nhưng chỉ có một điều, không được để bản thân quá mệt mỏi.". Bách Lý Mặc Thần mỉm cười đồng ý, sủng nịnh chọc chọc mũi Xuân Phong.

"Ừm, ta tự biết chừng mực. Phủng Nguyệt cùng Hàm Châu đều giúp ta!". Xuân Phong vui vẻ gật đầu.

"Xem ra 2 người này nàng dùng cũng thuận tay nhỉ.". Bách Lý Mặc Thần cười nói. Hắn chưa bao giờ nghe thấy Xuân Phong nhắc tên hạ nhân thuận miệng như vậy.

"Ừm, cũng không tệ, hai người họ đều rất thông minh. Hàm Châu làm việc thận trọng, Phủng Nguyệt thì hơi khác người một chút, nhưng như vậy lại vui vẻ hơn rất nhiều.". Xuân Phong chân thành khen ngợi.

"Vậy là tốt rồi, nếu như nàng không đủ nhân lực, thì nói cho ta biết.". Bách Lý Mặc Thần hài lòng gật đầu.

"Đủ rồi, đủ rồi, hai người này khá tốt.". Xuân Phong nhanh chóng lắc đầu.

Hai tiểu nha đầu đang đợi ngoài phòng thích ý cười, người làm nô tì như họ, vinh quang lớn nhất là được chủ tử khen ngợi.

Huống chi lại là Vương gia, Vương phi tôn quý nhất Thiên An Quốc.

"Huyền Dịch, ngươi đi giúp ta tìm những dược liệu quý hiếm này…". Xuân Phong viết đơn thuốc, theo thói quen đưa tay sang bên trái.

Một lúc lâu không trả lời, Xuân Phong nhận ra Huyền Dịch không có ở đó.

Xem ra mấy ngày nay Huyền Dịch không xuất hiện, Xuân Phong còn tưởng Huyền Dịch ra ngoài làm nhiệm vụ, liền đổi thành gọi Phủng Nguyệt vào phòng, sai nàng đi hỏi xem Huyền thị vệ lúc nào thì trở về.

Qua thời gian một nén hương, Phủng Nguyệt trở lại, khuôn mặt nhăn như mướp đắng, trông rất buồn bực.

"Phủng Nguyệt, làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?" Hàm Châu nhìn vẻ mặt mất hứng của Phủng Nguyệt liền hỏi.

Loading...