Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:07:56
Lượt xem: 45
"Vâng, Vương phi!" Huyền Dịch vui mừng nhận bản vẽ trên tay Xuân Phong, chạy như bay đến thư phòng của Bách Lý Mặc Thần.
Sau khi Huyền Dịch rời đi, Xuân Phong tiếp tục suy tính, thứ nàng vừa vẽ là nỏ cơ, dù uy lực của nó không tệ, nhưng không có biện pháp chế tạo nhiều trong thời gian ngắn, thế cục trên chiến trường thiên biến vạn hóa.
Nàng phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được, nhưng trước mắt, Xuân Phong sẽ viết một phương thuốc cầm máu hiệu quả tốt nhất để Hàm Châu mang đến cho quân y.
Quân y có được phương thuốc tốt như vậy, giống như nhặt được bạc, cao hứng khoa tay múa chân.
Xuân Phong vẫn có chút chậm, trước đó có nhiều người vì mất máu quá nhiều mà chết, nếu có phương thuốc này sớm hơn, có lẽ… Nhưng hiện tại có cũng vẫn tốt.
"Vương Phi, đã khuya rồi, người nên nghỉ ngơi, hôm nay chiến sự khẩn trương, Vương gia có lẽ sẽ trở về muộn." Hàm Châu hầu hạ Xuân Phong rửa mặt xong, nhìn nàng không có ý định ngủ liền mở miệng khuyên nhủ.
Vương gia đã dặn dò, phải chăm sóc tốt cho Vương phi.
"Ừ, ta biết rồi, ngủ thôi!" Xuân Phong nhìn sắc trời bên ngoài, gật gật đầu đáp ứng nói.
Bách Lý Mặc Thần nhận được bản vẽ của Xuân Phong liền sai người lập tức làm, buổi tối hắn tự mình đốc thúc, thí nghiệm uy lực của nỏ cơ.
Điều khiến bọn họ kinh hỉ chính là hiệu quả của nỏ cơ này tốt hơn nhiều so với dự liệu của bọn họ.
Tầm bắn và tốc độ bắn đều tốt hơn cung tiễn gấp mấy lần, tốc độ lắp tên bắn cũng rất nhanh!
Bận rộn mấy ngày mấy đêm, cuối cùng họ cũng làm ra gần ba trăm chiếc, số lượng cũng tạm đủ dùng.
Bách Lý Mặc Thần trở về phòng ngủ. Đêm thu luôn mang theo một chút khí lạnh trong trẻo, Bách Lý Mặc Thần vừa rửa mặt xong liền ôm Xuân Phong lặng lẽ ngủ, nhưng trời trưa sáng, hắn đã sớm rời giường, bận rộn quân sự.
Hôm sau Xuân Phong thức dậy, thấy gối bên cạnh có dấu vết người ngủ qua, liền nhìn Phủng Nguyệt hỏi.
"Phủng Nguyệt, Vương gia đêm qua trở về từ lúc nào?"
"Bẩm Vương phi, Vương gia ước chừng trở về lúc canh ba!"
"Ây! Vậy Vương gia có ăn bữa sáng không?" Xuân Phong lại hỏi.
"Cái này nô tỳ không biết, Vương gia dậy liền đi đến thư phòng bên kia!" Phủng Nguyệt thành thật đáp.
Chuyện ở thư phòng trước nay không cho phép những người không phận sự như họ đến gần, nên việc Vương gia có dùng bữa sáng hay không, Phủng Nguyệt cũng không biết.
"Lát nữa ngươi mang đồ ăn sáng trong phòng bếp sang cho Vương gia, thuận tiện gọi Huyền Dịch đến đây một chuyến." Xuân Phong mặc y phục xong, ngồi trước bàn trang điểm nói.
"Vâng, Vương phi! Lát nữa nô tỳ đi ngay!" Phủng Nguyệt vui vẻ nhìn mỹ nhân Vương phi trong gương nói.
"Vương phi đối với Vương gia thật tốt, khó trách Vương gia để tâm đến Vương phi như vậy, trước đó còn ngồi trước giường của Vương phi ba ngày ba đêm!"
"Phủng Nguyệt, miệng của ngươi sao lại không yên phận như vậy chứ?" Hàm Châu mang đồ ăn sáng đến, nghe Phủng Nguyệt nói không khỏi trách móc nói.
Những lời này nói với chủ tử bình thường, có thể vui vẻ nói, nhưng đây không phải là chủ tử bình thường, đây là chính là Diêu vương và Vương phi, nếu nói một câu không đúng, liền có thể khiến chủ tử không vui, mạng nhỏ không giữ được.
"Hàm Châu tỷ, không phải ta đang vui mừng cho Vương gia và Vương phi sao, chủ tử ân ái hạnh phúc, nô tỳ chúng ta cũng có phúc, không phải sao?"
Phủng Nguyệt nhìn Hàm Châu le lưỡi, tiếp tục nói.
Hàm Châu nhìn thần sắc trên mặt của Xuân Phong không có gì không tốt, lúc này mới không trách cứ Phủng Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-412.html.]
"Ngươi nói lời này không sai, ta thấy Vương gia và Vương phi của chúng ta chính là trời sinh một đôi, đương nhiên là ân ái." Hàm Châu đặt bữa sáng trong tay xuống, cũng phụ họa theo một câu.
"Đúng vậy, Vương phi và Vương gia của chúng ta, bộ dáng đều là tuyệt sắc khuynh thành, tiểu Vương gia tương lai, cũng nhất định có thể…" Tính tình Phủng Nguyệt vô cùng hoạt bát, lời này vừa thốt ra liền không ngừng lại được.
"Phủng Nguyệt!" Hàm Châu vội gọi nàng lại, không ngừng nháy mắt.
Một tiếng quát này, khiến Xuân Phong và Phủng Nguyệt cùng quay đầu lại, Phủng Nguyệt giống như nhớ đến điều gì, vội vàng che miệng mặt đầy hốt hoảng.
"? ?" Xuân Phong mặt đầy nghi vấn nhìn sắc mặt kỳ quái của Hàm Châu.
"Ây, cái đó, Phủng Nguyệt, ngươi đi hỏi phòng bếp xem thuốc của Vương Phi đã có chưa." Hàm Châu giật mình nhận ra mình dường như có chút khẩn trương quá mức, vội vàng ứng phó với Phủng Nguyệt đi ra ngoài.
"Vậy, được, ta đi!" Phủng Nguyệt biết mình phạm sai lầm liền cúi đầu, bộ dáng bình thường đi ra ngoài.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong kỳ quái nhìn hai người họ một cái, cũng không để tâm.
"Đã mang điểm tâm đến cho Vương gia chưa?" Xuân Phong ăn xong liền hỏi.
"Phủng Nguyệt đã đi, chắc cũng sắp trở lại rồi!" Hàm Châu nhanh chóng đưa khăn lau tay cho Xuân phong, trả lời.
"Ừm!" Xuân Phong ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh, cầm lấy một quyển binh thư đọc.
Cửa thư phòng!
Phủng Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, trong tay xách hộp đựng điểm tâm đi về phía trước.
Phủng Nguyệt đột nhiên như đụng phải tường, bật về phía sau.
"Ây dô~" Phủng Nguyệt cúi đầu xoa đầu mình, nàng thầm nghĩ bản thân đi đến đó, sao lại có thể đụng vào tường.
Hả~ không đúng a~, đây không giống như tường, sao còn có thể đàn hồi? Phủng Nguyệt xoa đầu bị đụng đau, kỳ quái suy nghĩ.
"Ngươi đến đây làm gì? Không biết là người ngoài không được đến thư phòng sao?"
Đỉnh đầu Phủng Nguyệt đột nhiên truyền đến một giọng nói nam nhân uy lực, khiến nàng sợ đến mức lập tức ngẩng đầu lên, không ngờ Phủng Nguyệt dùng sức quá mạnh, đỉnh đầu đụng vào cằm người trước mặt.
Phủng Nguyệt đau đến chảy nước mắt, ôm đầu ngồi xổm xuống đất nói không nên lời.
Huyền Dịch cũng bị đụng không nhẹ, hắn cảm thấy mắt mình có chút choáng váng, nha đầu này đã dùng bao nhiêu sức vậy?
Răng của hắn đều muốn rơi ra, nhưng hắn lại không thể ngồi xổm ra vẻ đau đớn giống như tiểu nha đầu này, chỉ có thể chịu đựng, hít sâu vài hơi, bất đắc dĩ nói.
"Ngươi có thể đứng lên chưa?" Huyền Dịch bởi vì cằm còn đau, ngữ khí nói chuyện không được tốt lắm.
Phủng Nguyệt nghe vậy, chậm rãi cầm hộp đựng thức ăn đứng dậy, nhìn kẻ đầu sỏ trước mặt.
"Ngươi đứng giữa đường sao lại không lên tiếng?" Phủng Nguyệt tính tình nóng nảy, không nhịn được liền mắng.
"Ta.." rõ ràng là ngươi đi không nhìn đường, mắt kém, lại còn đụng vào người khác, bây giờ lại còn mắng ngược người khác?
Huyền Dịch vốn muốn khiển trách nha đầu này một chút, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tròn ngấn lệ kia, không đành lòng mở miệng, chỉ thản nhiên nói một câu: "Ngươi đến nơi này làm gì?"
"Vương phi bảo ta mang điểm tâm đến cho Vương gia!" Đầu Phủng Nguyệt còn đau, nàng cảm thấy trên đầu mình nhất định đã sưng to, có chút tức giận, liền nhét hộp thức ăn trong tay cho Huyền Dịch, xoay người liền rời đi.
Huyền Dịch ở lại vẻ mặt 'Liên quan gì đến ta?', bất đắc dĩ đứng tại chỗ.