Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:07:57
Lượt xem: 46
"Chuyện này là gì vậy chứ?" Huyền Dịch xoa xoa cái cằm đau nhức của mình, xoay người mang thức ăn vào trong cho Vương gia.
"Sao ngươi lại đến nữa?" Huyền Dịch vừa rời khỏi thư phòng, xoay người lại thiếu chút nữa đã đụng phải Phủng Nguyệt, hắn nhíu mày đứng tại chỗ hỏi.
"Cái đó…Vương phi gọi ngươi qua đó một chuyến." Phủng Nguyệt có chút ngượng ngùng, nói xong liền xoay người đi, không quay đầu lại.
Phủng Nguyệt trức đó đã gặp qua Huyền Dịch trong phòng Xuân Phong, nên biết hắn là Huyền thị vệ trong lời của Xuân Phong
Huyền Dịch nhìn thân ảnh màu xanh dần dần chạy xa, mày nhíu chặt, không rõ là cảm giác gì.
"Vương phi? Người tìm thần?" Huyền Dịch đứng trong phòng Xuân Phong, cung kính hỏi.
"Ừm, ta muốn hỏi ngươi một chút, binh khí làm ra như thế nào?" Xuân Phong ngồi trên ghế xem binh thư, nhẹ giọng hỏi.
"Ừm, làm được rồi, quả nhiên là đồ của Vương phi làm ra, hiệu quả tốt hơn bình thường." Huyền Dịch nói đến bản vẽ nỏ cơ của Xuân Phong đưa ngày hôm qua, vẻ mặt lập tức lộ ra thần sắc bội phục.
"Ừm, vậy thì tốt, ngươi nói cho ta biết tình hình cụ thể hai phe của ta và địch như thế nào đi!" Xuân Phong đặt quyển sách trên tay xuống, chuẩn bị chuyên tâm lắng nghe.
"Cái này….Vương gia không phải nói…." Huyền Dịch có chút do dự, Vương gia dặn dò qua, không muốn cho Vương phi bận tâm quá nhiều.
"Bây giờ ngươi là người của ai?" Xuân Phong lạnh giọng hỏi.
"A? Thần.." Huyền Dịch có chút ngẩn ra, trước đó Vương gia đã giao hắn cho Vương phi, đương nhiên hắn nên nghe lời Vương phi.
Nhưng mà….
"Bây giờ quân ta…" Huyền Dịch cuối cùng vẫn đem tình trạng hiện tại nói rõ ràng cho Xuân Phong.
Huyền Dịch biết vị chủ tử này chính là không chịu ngồi yên, nếu hắn không nói, không chừng Vương phi sẽ nghĩ biện pháp đi khắp nơi hỏi thăm, thay vì khiến Vương phi vất vả, chi bằng để hắn nói rõ ràng ở đây đi!
"Ngươi vừa mới nói, quân Hung Nô lần này chính là toàn quân xuất chiến, vậy thì nói cách khác, doanh trại bọn họ không có canh phòng, hoặc chính là lần này xuất binh nên binh lực ở doanh trại yếu kém rồi?"
"Vâng, chính là như vậy, lẽ nào Vương phi muốn dùng chiến thuật vu hồi, công kích quân địch từ phía sau?"
"Ừm, thế nào? Biện pháp này có được không?" Xuân Phong có chút đắc ý hỏi.
Xuân Phong cảm thấy bản thân nàng có chút cơ trí, nhưng hành binh đánh giặc không phải sở trường của nàng, nếu như là phá án hoặc cứu người, nàng còn có thể bảo đảm.
"Đương nhiên là có thể, ý của Vương gia và Vương phi giống nhau, kế hoạch của Vương gia là chuẩn bị tiêu diệt từng bộ phận. Trước tiên là đánh lén quân địch từ phía sau, chờ quân địch trở về viện trợ, mang quân địch còn dư lại dẫn dụ vào thành, lợi dụng nỏ cơ của vương phi, diệt trừ quân địch."
Huyền Dịch mang kế hoạch của bọn họ nghĩ ra đêm qua kể nói rõ với Xuân Phong.
"Ừm, không tồi, các người đã lên kế hoạch xong, cũng không cần ta quan tâm nữa, ta có thời gian có thể giúp các người chuẩn bị thuốc trị thương và cầm máu, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Xuân Phong nghe được Huyền Dịch bọn họ đã có cách ngăn cản địch, trong lòng liền yên tâm.
"Vương phi chớ vất vả quá độ, nếu không, Vương gia trách tội xuống, chúng ta không chịu nổi." Huyền Dịch vừa nghe Xuân Phong còn muốn bận rộn làm chuyện khác, lập tức ngăn cản.
"Không sao, ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực." Xuân Phong cười gật đầu.
Giờ cơm trưa, Diêu vương theo lẽ thường sẽ bầu bạn ăn cơm cùng Xuân Phong.
"Thế nào rồi? Đêm qua nàng ngủ có ngon giấc không?" Bách Lý Mặc Thần thấy thần sắc Xuân Phong không tệ, thuận miệng hỏi.
"Ừm, rất tốt, chàng gần đây quá mệt mỏi, ăn nhiều một chút, chờ qua vài ngày thương thế của ta lành lại, liền làm đồ ăn ngon cho chàng." Xuân Phong cười đáp lại, gắp cho hắn nhiều thức ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-413.html.]
"Được, nhưng phải đợi đến khi nàng khỏi hẳn mới được." vẻ mặt Bách Lý Mặc Thần đầy sủng nịch nói.
"Ừm!" Xuân Phong cúi đầu ừ một tiếng, trong ánh mắt có chút ưu tư không nói được, Bách Lý Mặc Thần đang cúi đầu ăn cơm, hắn vì nghĩ đến chiến sự mà không nhận thấy Xuân Phong có chút không thích hợp.
"Đúng rồi, hôm qua ta nghe Huyền Dịch nói, nàng biết binh khí kia chế tạo như thế nào, nói ta nghe một chút đi!" Bách Lý Mặc Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
"Ừm, ta nói qua cái này, binh khí bọn họ dùng sở dĩ sắc bén chính là do phương thức luyện chế không giống nhau, thuần khiết hơn mà thôi." Xuân Phong không biết nên giải thích như thế nào cho hắn về nguyên lý luyện thép hóa học, dứt khoát dùng từ ngữ quen thuộc nhất mà giải thích.
"Ừm, lát nữa nàng viết cho ta phương thức này, ta đi thử một chút." Bách Lý mặc Thần nghe rõ lời giải thích của Xuân Phong, gật đầu nói.
"Được, lát nữa ta sẽ vẽ cho cho chàng một bản vẽ lò rèn. Chàng bảo người ta làm theo là được." Xuân Phong không chút do dự đáp ứng.
"Còn phải làm lò rèn khác?" Bách Lý Mặc Thần vốn tưởng chỉ là phương pháp luyện chế không giống, không nghĩ đến còn phải chế một lò rèn khác.
Nhưng hắn nghĩ lại cũng xem là chuyện bình thường, phương thức của Xuân Phong và những người khác vốn không giống nhau.
"Ừm, nếu như làm tốt, có thể luyện ra binh khí cứng rắn và sắc bén hơn của bọn họ." Xuân Phong tràn đầy lòng tin nói.
" Nói thế nào đây, Xuân Phong, gặp được nàng thật sự là may mắn của ta." Bách Lý Mặc Thần nhìn vẻ mặt vui vẻ của Xuân Phong, chân thành lại thâm tình nói.
Từ lần đầu tiên hắn gặp Xuân Phong, dáng vẻ hài tử còn chưa trưởng thành, hết lần này đến lần khác nàng mang kinh hỉ đến cho hắn, hết vận may này đến vận may khác, đến bây giờ vẫn như thế.
Cô nương nhỏ nhắn như nàng tựa hồ có vô số bí mật chờ hắn đi tìm, không biết nàng cuối cùng còn có thể mang đến cho hắn bao nhiêu kinh hỉ.
"Ta cũng vậy!" Xuân Phong đặt chén trong tay xuống, nhìn ánh mắt Bách Lý Mặc Thần, ôn nhu nói.
Xuân Phong sau khi trở về đã nghe nói quân địch muốn lấy nàng để đổi lương thực, không nghĩ đến Bách Lý Mặc Thần sẽ vì nàng mà làm chuyện khuynh đảo thiên hạ, một trăm vạn thạch lương thực?
Trong lòng Xuân Phong rất rõ, ở xã hội cổ đại, sản lượng thấp lương thực này có ý nghĩa như thế nào.
Đối với tư tưởng cố chấp của cổ nhân, chủ nghĩa nam quyền lớn hơn trời, thân là Vương gia lại ở trước giường nàng túc trực ba ngày ba đêm, Xuân Phong làm sao có thể không cảm động?
Xuân Phong xuyên không đến nơi xa lạ này, hoàn toàn không hiểu rõ xã hội cổ đại, có thể gặp được Bách Lý Mặc Thần, mà không phải bị những quan liêu cường quyền kia lừa gạt, sao không phải là một loại may mắn.
Xuân Phong nghĩ đến đây, cảm thấy bí mật trong lòng nàng có phải có thể nói cho hắn biết hay không?
Xuân Phong do dự một lúc, lần nữa mở miệng: "Lần trước chàng hỏi ta, nói…"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Vương gia, Vương gia, có quân báo khẩn cấp!"
Xuân Phong đang chuẩn bị mang bí mật trong lòng mình nói ra, cửa lại đột nhiên truyền đến một trận âm thanh dồn dập.
Một binh sĩ vội vã chạy vào, giao cho Vương gia một phong thư khẩn cấp.
Bách Lý Mặc Thần buôn đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Xuân Phong một cái, vội vàng mở thư tín ra, nhanh chóng xem qua.
"Nàng ăn trước đi, ta đi xử lý chút chuyện." Bách Lý Mặc Thần nói xong chuẩn bị đứng dậy rời đi.
"Được, chàng đi đi." Xuân Phong hiểu ý nói.
Bách Lý mặc Thần cười khuynh thành một cái, xoay người vội vàng đi đến cửa thư phòng.
"Chuyện gì xảy ra? Kim Cốc Hạp vẫn luôn có người trông coi, lần này còn tăng thêm nhân thủ, sao có thể để quân địch vượt qua?"
Bách Lý Mặc Thần ném phong thư trong tay lên bàn, tức giận hỏi.