Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:00:00
Lượt xem: 138
“Mẹ, để con và Xuân Sinh nấu cho, mẹ vào nghỉ đi, mấy hôm nay vì chuyện của Xuân Phong mà mẹ mất ngủ rồi.” Xuân Vũ vừa từ ngoài đồng về đã thấy mẹ đang nhóm lửa.
“Đúng rồi mẹ ạ, mẹ đi nghỉ đi, có chúng con lo rồi.” Xuân Phong cũng biết mẹ gần đây mệt mỏi nhiều, mở miệng thuyết phục.
“Được rồi, vậy hai đứa làm tiếp nhé, mẹ đi nghỉ chút.” Nói xong bà quay người đi vào nhà.
“ Xuân Phong, em giỏi thật, bắt được cả thỏ rừng. Tại sao chị không làm được chứ?” Chị cả Xuân Vũ ngồi ở cửa bếp thở dài, giá như cô cũng biết bắt thỏ rừng, gà lôi,…thì bữa cơm nào cũng có thịt, nghĩ đến mà chảy nước miếng.
“ Chị muốn ăn thì từ nay mỗi ngày em đều bắt cho chị nhé. Với cả chắc mấy hôm nữa em vào núi bắt thêm ít thú rừng mang lên trấn bán lấy tiền, mua ít gạo. Nếu không thì em không biết chúng ta kiên trì qua mùa đông bằng cách nào nữa.”
Cô nhớ hồi ba mới bị bệnh, dù cuộc sống ở nhà chật vật nhưng ít nhất cũng có ruộng, trồng ít ngô, hái thêm rau dại có thể miễn cưỡng sống sót qua mùa đông, nhưng tình hình năm nay rõ ràng là không lạc quan.
Từ khi ba mất, người trong làng, cả họ hàng sợ nhà họ không trả được nên chạy đến nhà siết nợ, đồ gì có giá trị đều đã bị họ lấy đi hết. Đồ không có giá trị, chỉ cần có thể sử dụng được thì cũng bị bế đi hết. Nếu cốc không mẻ, giường không gãy thì chắc chúng cũng không còn ở đây nữa. Tình hình bây giờ, chỗ ăn chỗ ngủ đều không có, người trong làng đều đã vay hết, tất nhiên họ sẽ không cho chúng tôi vay đồ ăn nữa. Vì vậy, việc cấp thiết bây giờ là lo bữa ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-4.html.]
“Đúng vậy, mùa đông này sẽ khó khăn nhiều, nhưng muội đi một mình vào rừng thì nguy hiểm quá, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.”
“Tỷ đừng lo lắng, muội sẽ thận trọng. Muội sẽ không vào sâu trong rừng đâu. Nếu có gì nguy hiểm muội sẽ hét to lên, dân làng nghe thấy sẽ biết thôi.” Cô mỉm cười nói với chị. “Chị à, chị muốn sau này mỗi bữa cơm nhà mình đều có thịt không.”
“Thật ư? Mỗi ngày đều được ăn thịt á?” Xuân Sinh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên đứng dậy, hai mắt sáng lên. Trong lòng cô dấy lên sự chua chát. Đứa em này từ nhỏ đến lớn chưa từng được ăn thịt. Do thiếu chất, phát triển kém, cho nên bình thường có chút chậm chạp. Hàng ngày cậu chỉ im lặng lên núi nhặt ít củi khô về, cuộc sống mờ nhạt đến đáng thương. Cô quyết định sau này phải chú ý nhiều hơn đến người em trai này.
“Đúng vậy, sau này ngày nào tỷ cũng sẽ cho em ăn thịt, để em cao hơn cả mấy đứa bạn kia luôn nhé.” Cô xoa đầu Xuân Sinh, trìu mến nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Được ạ, nhất định đệ sẽ cao hơn mấy đứa kia”, Xuân Sinh hưng phấn nói
Nhìn cậu bé, cô thực sự không biết nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu.
Cô làm nóng nồi, sau đó cho thịt thỏ vào xào qua. Phi thơm hành, gừng, tiêu rồi lại cho thịt vào đảo đến khi lên màu rồi chế thêm nước. Hạ lửa, hầm từ từ. Gia vị trong nhà chỉ có muối thô, mà lọ muối này cũng đã cạn đến đáy. Ôi thật là nhớ các loại gia vị ở thế kỉ 21 quá đi. Nhưng ở tình hình hiện tại, chỉ có thể bỏ qua, cô chỉ đơn giản rắc muối vào, còn hơn ăn thịt thỏ nhạt. Tiếp tục đậy nắp đun cho ngấm, mùi thịt nhanh chóng bay ra, Xuân Sinh đứng bên bếp miệng đã chảy đầy nước miếng rồi.