Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-11 10:59:45
Lượt xem: 131

Mẹ, nhìn xem, là thỏ rừng, còn có trứng nữa? Thế đây là cái gì? Chị cả Xuân Vũ kinh ngạc kêu lên, trong tay cầm một nắm dương xỉ.

 

Phong Nhi, con tự tìm được mấy thứ này à? Mẹ nhìn cô, vẻ mặt khó tin.

 

Vâng, mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn thịt thỏ kho nhé. Cô mỉm cười nói với mẹ.

 

Sao con lại vào rừng một mình vậy, trong núi nhiều thú hoang lắm, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Mẹ không vui mừng vì có thịt ăn mà lập tức lo lắng mắng Xuân Phong, nắm tay kiểm tra thân thể cô một vòng.

 

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, Xuân Phong cảm thấy trong lòng chợt ấm áp. Mẹ yên tâm, con không đi vào sâu đâu, chỉ đi vào phần bìa rừng thôi. Ban ngày có người qua lại, sẽ không có nguy hiểm đâu, mẹ đừng lo lắng! Được rồi, nhanh nấu ăn thôi, con đi về đói quá rồi.

 

“Woa, bữa nay có thịt” em út Xuân Sinh vừa chạy về vừa vui sướng kêu lên. Dù đã 7 tuổi nhưng cậu trông thấp bé và gầy hơn rất nhều so với các bạn cùng trang lứa. Cô phải cố gắng thật nhiều rồi, ít nhất để họ đủ cơm ăn áo mặc.

 

Xuân Phong bước vào bếp thì thấy Xuân Vũ đang cầm dao, lúng túng chưa biết phải xử lý thỏ thế nào. Cô bước đến đỡ lấy con dao. Tỷ để em xử lý cho, chị đi ra ruộng lấy giúp em ít hành lá và bới ít gừng nhé.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-3.html.]

Xuân Vũ ngượng ngùng chuyển d.a.o cho cô rồi rời đi. Không trách chị ấy được, từ nhỏ đến lớn, chắc số lần chị ấy được ăn thịt chỉ đếm trên đầu ngón tay, chắc cũng chỉ có mấy dịp Tết.

 

Trước đây lúc cha còn sống, cả nhà chỉ trông chờ vào 3 mẫu đất. Sau khi thu hoạch và đóng sản lượng xong, số lúa còn lại cũng chỉ đủ cho cả nhà ăn tằn tiện, thỉnh thoảng còn phải đi tìm rau rừng  ăn trừ bữa. Để chữa bệnh cho cha, đến 3 mẫu đất này cũng bị bán đi rồi, gia đình này bây giờ chỉ còn lại căn nhà tranh này thôi…

 

Cô chặt thịt thỏ thành từng miếng, nhặt một nắm lớn dương xỉ rửa sạch, nấu canh trứng rừng.

 

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Cái này có thể ăn được không con? Phong Nhi à, cái này có độc không? Trước giờ mẹ chưa thấy ai ăn cái này. Mẹ nhìn dương xỉ trong tay Xuân Phong, thắc mắc.

 

Cây này gọi là dương xỉ, vừa mềm vừa ngon, trên núi có rất nhiều, ngày mai con lên hái thêm về nhé, nấu được nhiều món lắm, chút con nấu xong mẹ nếm thử nhé. Cô vừa cắt dương xỉ với nói chuyện với mẹ.

 

Thật sao? Tại sao trước đây con không nói? Mẹ kinh ngạc nhìn Xuân Phong, giật mình. Bà lờ mờ nhận thấy sau khi tỉnh dậy con gái bà đã khác xưa nhiều, nhưng lại không nghĩ ra là khác ở đâu.

 

Trước đây con cũng không biết, nhưng mấy hôm trước đi dạo ở cổng làng, con gặp một ông lão đang gùi rau này về. Con hỏi thì ông ấy chỉ cho. Xuân Phong biết họ sẽ thắc mắc việc này nên đã nghĩ sẵn câu trả lời.

 

Suy cho cùng, họ không sống ở thế kỷ 21, sức chấp nhận vẫn còn hạn chế, nếu tiết lộ quá nhiều sự khác biệt, tỏ ra khác thường quá mức có thể sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. Vậy nên cứ trả lời mơ màng vậy sẽ tốt hơn.

Loading...