Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 371

Cập nhật lúc: 2024-12-11 18:03:53
Lượt xem: 66

Bách Lý Mặc Thần nghe vậy liền cau mày, lời này sao lại giống như giao phó hậu sự vậy?

Dù Bách Lý Mặc Thần ngay từ đầu có chút trách Hoàng thượng, nhưng sau này lớn lên, hắn cũng hiểu được, thân là hoàng tộc, có bao nhiêu việc thân bất do kỷ, nên từ lúc đó, hắn cũng đã hiểu vị phụ thân đặc biệt này.

Nhưng hắn đã quen che giấu cảm xúc của bản thân, không quen biểu đạt, hiện tại nghe phụ hoàng nói như thế, không hiểu tại sao trong lòng cảm thấy khó chịu.

Dù sao hắn cũng là một người có máo thịt bình thường, không phải Chiến thần Vương gia lạnh lùng vô tình trong mắt mọi người, không gì không thể làm được.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hắn cũng có tình cảm, cũng biết yêu, nhìn người thân của mình đau khổ rời đi, hắn cũng sẽ khổ sở muốn khóc.

"Phụ hoàng, người đừng nói nữa, người nghỉ ngơi cho tốt đi, nhi thần xử lý xong chuyện bên ngoài sẽ lại đến thăm người." Bách Lý Mặc Thần nén chua xót trong lòng, nhẹ giọng nói.

"Ừm, đi đi, ta không sao!" Nói xong tất cả, trên mặt Hoàng thượng lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

Tuy rằng bản thân còn rất nhiều tiếc nuối, nhưng cũng đủ rồi, ít nhất Bách Lý Mặc Thần không trách ông!

Bách Lý Mặc Thần đứng dậy rời khỏi điện, thu lại nước mắt, xoay người đi đến ngự thư phòng.

Bách Lý Mặc Thần điều động quân lính thống lĩnh kinh thành và các vùng lân cận, tiếng hành quét sạch toàn bộ hoàng cung, phòng ngừa cá lọt lưới.

Hạ Sính Đình bị giam lỏng lúc này mới được tự do, bị trục xuất về phủ.

Hạ Sính Đình vốn sau khi nghe tin Diêu vương trở về vẻ mặt vô cùng kích động, nhưng khi nàng nhìn lại bộ dáng của mình chỉ biết im lặng cúi đầu, tùy ý để bọn họ đưa mình về phủ.

Nàng hiện tại đã là người không sạch sẽ, làm sao còn có thể xứng với Diêu vương hoàn mỹ như vậy? Không, nàng không xứng nữa rồi!

Trong lòng Hạ Sính Đình đã sớm xem Bách Lý Mặc Thần là thần linh, sùng bái, kính ngưỡng hắn, vì vậy hiện tại nàng cảm giác mình một thân dơ bẩn, sẽ làm ô uế sự tốt đẹp của hắn.

Trở lại Hộ Quốc Công phủ, Vương thị ôm Hạ Sính Đình khóc rống lên, mấy ngày nay bà thật sự lo lắng muốn chít.

Nhưng Hạ Sính Đình ngoại trừ tâm tình có chút sa sút, những thứ khác tựa hồ không có chút biểu cảm.

Vương thị nhìn bóng lưng gầy gò của nữ nhi nhà mình, đột nhiên cảm thấy nàng như thay đổi thành một người khác.

Trước kia nếu gặp phải chuyện như vậy, nàng không phải sẽ khóc lóc kể lể với bà rằng bản thân nàng chịu khổ sao? Nhưng bây giờ…

Lẽ nào nàng ở trong cung bị cái gì kích động? Vương thị rất lo lắng, nhịn không được chạy đến hỏi.

"Sính Đình à, con…vẫn ổn chứ? Ở trong cung có phải chịu cực khổ gì không? Nói với ta, ta bảo cha con đi dâng tấu chương, nhất định sẽ trừng trị bọn họ thật tốt."

Vương thị đi vào phòng nữ nhi, vẻ mặt quan tâm kéo tay Hạ Sính Đình.

"Không có việc gì, mẹ, mẹ không cần lo lắng, nếu không có việc gì, con muốn nghỉ ngơi!" Hạ Sính Đình không dấu vết rút tay về, thản nhiên nói.

"Vậy…con nghỉ ngơi đi!" Vương thị nhìn bộ dáng tiều tụy của nữ nhi, chỉ có thể gật đầu nói.

Sính Đình không nói, vậy Tú Đào đi theo bên cạnh nàng nhất định biết chuyện gì xảy ra, vì thế Vương thị liền lôi kéo Tú Đào sang một bên, nhỏ giọng nói.

"Tú Đào, ta hỏi ngươi, tiểu thư lần này ở trong cung có phải chịu khổ gì không?" Vương thị nhìn chằm chằm vào mắt Tú Đào, vội vàng hỏi.

"Cái này…Tiểu thư…" Tú Đào ánh mắt né tránh, cúi đầu ấp úng nói.

"Tiểu thư rốt cuộc có phải chịu khổ hay không? Lần này trở về sao lại như biến thành người khác như vậy?" Vương thị nhìn bộ dáng ấp úng của Tú Đào, vội la lên.

Tú Đào rất muốn nói, tiểu thư nhà nàng đâu phải chỉ là chịu khổ không thôi, cái kia căn phải không phải là thứ con người có thể chịu, nhưng tiểu thư đã dặn qua, không được phép nói với bất kỳ ai, nàng không thể nói a~!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-371.html.]

"Ngươi…" Vương thị còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy trong phòng truyền đến giọng của Hạ Sính Đình.

"Tú Đào? Đốt hương an thần cho ta, ta muốn ngủ một giấc thật ngon." Hạ Sính Đình gọi, thành công giải thoát cho Tú Đào.

Tú Đào vội xoay người chạy vào phòng, không quên xoay người nhìn Vương thị xin lỗi: "Xin lỗi phu nhân, nô tỳ phải vào hầu hạ tiểu thư!"

"Ai~….ngươi còn chưa nói…" Vương thị vẫn chưa nói xong, cửa đã sớm không còn bóng dáng Tú Đào.

"Hai người họ sao lại thần thần bí bí như vậy?" Vương thị nói thầm, xoay người ra khỏi Thục Hương viện.

Mấy ngày này Hạ Sính Đình vẫn luôn ngủ không yên, nhắm mắt lại đều là những hình ảnh không chịu nổi ngày đó, thời khắc nào cũng tra tấn thể xác và tinh thần của nàng, dù có đốt hương an thần cũng không thay đổi được gì.

Tất nhiên chuyện này cũng chỉ có Hạ Sính Đình và Tú Đào biết.

Lần này trở về, Hạ Sính Đình không ra khỏi Thục Hương viện nữa, cho đến khi việc thẩm vấn Bách Lý Hà kết thúc.

Bách Lý Mặc Thần bận rộn một đêm, đến khi trời dần sáng, hắn mới trở lại khách điếm.

Nhưng chờ đợi hắn không phải là Xuân Phong cùng với nụ cười ôn hòa xinh đẹp, mà là cảnh viện một mớ hỗn độn, cùng đám thi thê máo chảy đầm đìa.

Bách Lý Mặc Thần lập tức điên cuồng xông về phía gian phòng góc lầu hai, đẩy cửa phòng ra.

Không một bóng người!

"Xuân Phong!" Bách Lý Mặc Thần khẽ hô một tiếng, đáp lại lời hắn chỉ là một không gian im lặng.

"Xuân Phong, nàng đang ở đâu? Mau ra đây đi!" Trong lòng Bách Lý Mặc Thần hiện lên dự cảm không lành, lo lắng hô.

Đột nhiên dưới chân hắn dường như có gì đó động đậy.

Bách Lý Mặc Thần lui về sau một bước, cúi đầu nhìn lại.

Là ẩn vệ của hắn, chỉ còn một hơi thở, đang vươn tay nắm lấy chân hắn.

"Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc đã có chuyện gì? Vương phi đâu?" Bách Lý Mặc Thần kích động nắm vạt áo ẩn vệ hỏi.

Ẩn vệ miệng không ngừng trào ra máo tươi, trong tay dường như đang nắm vật gì đó, khó khăn đưa lên nói: "Vương phi~ Vương phi người…." Lời chưa nói xong đã tắt thở.

"Vương phi đang ở đâu? Ngươi nói đi? Nói mau!" Nhìn ẩn vệ đã chít, Bách Lý Mặc Thần kích động phẫn nộ gào thét.

"AAAAAA…." Bách Lý Mặc Thần thét dài một tiếng, hội hận đã không bảo vệ tốt Xuân Phong.

Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn đến đồ vật trong tay ẩn vệ, lấy đồ vật ra, Bách Lý Mặc Thần đột nhiên đứng dậy.

"Người đâu, tra cho ta, dùng tốc độ nhanh nhất, tìm được Vương phi, nếu không tất cả các ngươi mang đầu về đây gặp ta!" Bách Lý Mặc Thần bộ dạng âm lãnh.

"Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay!" Ẩn vệ bận rộn cả đêm, lập tức xoay người đi làm.

Đợi khi Lam Dịch đến đã là giữa trưa, vì phối hợp hành động với Vương gia, nên hắn hồi kinh muộn hơn, hôm nay vừa đến liền nghe tin Vương phi mất tích.

"Vương gia, có chuyện gì vậy? Vương phi ngài ấy…" Lam Dịch cẩn thận hỏi.

Trả lời hắn chỉ có im lặng, Lam Dịch không nhịn được tiếp tục nói: "Vậy hiện giờ người có manh mối gì không?"

"…" Bách Lý Mặc Thần vẫn trầm mặt như trước, nhưng lấy ra một thứ đặt lên bàn.

Từ khi không thấy Xuân Phong, ngoại trừ phân phó thuộc hạ đi điều tra, Bách Lý Mặc Thần không nói thêm lời nào, chỉ mới nửa ngày, trên cằm hắn đã đầy râu, cả người thần sắc tiều tụy.

Loading...