Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-12-11 18:03:51
Lượt xem: 63
"Ta làm tất cả cũng chỉ vì chàng, ta đã làm sai điều gì?" Hồng Loan không cam lòng nhìn Bách Lý Mặc Thần tức giận nói.
"Cút, đừng để bổn vương nói lần thứ ba!" Bách Lý Mặc Thần xoay người, một ánh mắt cũng không nhìn Hồng Loan, lạnh lùng nói.
"Được! Được, được, ta cút, chàng sẽ hối hận!" Đối với sự tuyệt tình của Bách Lý Mặc Thần, Hồng Loan trong lòng vừa đau xót vừa tức giận, hận ý quay người rời đi.
"Vương gia, người không có chuyện gì thật sự quá tốt, lần này may có Vương gia kịp thời ứng cứu, nếu không bọn ta…" Ti Mục Đình đứng trước mặt Diêu vương, nửa quỳ hành lễ, cung kính nói.
"Ti Mục tướng quân không cần đa lễ, lần này ngươi có công hộ giá, bổn vương sẽ tấu lên Hoàng thượng khen thưởng cho ngươi cùng các tướng sĩ." Bách Lý Mặc Thần đứng chắp tay, một tay hơi đỡ Ti Mục Đình đứng lên.
"Đa tạ Vương gia! Chúng thần nguyện sống chít trung thành với Hoàng thượng, trung thành với Diêu vương!" Ti Mục Đình lại khom người tạ ơn.
"Diêu vương điện hạ, những kẻ này nên xử lý thế nào?" Ti Mục Đình đứng dậy chỉ vào Bách Lý Hà và những người còn lại trên mặt đất nói.
"Nhốt vào thiên lao, canh giữ nghiêm ngặt!" Bách Lý Mặc Thần nhìn thoáng qua, máo trên đất đã chảy thành sông, lạnh lùng nói.
Xử lý xong chiến trường bên ngoài, Bách Lý Mặc Thần trước tiên đến Hoa Thanh Cung.
"Tổ mẫu, người không sao chứ!" Bách Lý Mặc Thần bước đến bên cạnh Thái hậu, nhẹ giọng hỏi.
"Mặc nhi, Mặc nhi trở về rồi! Thật tốt quá, Mặc nhi của ta đã bình an vô sự trở lại, đa tạ Phật tổ phù hộ, a di đà Phật!"
Thái hậu đang nhắm mắt niệm kinh Phật, cầu nguyện Ti Mục Đình bọn họ có thể ngăn cản đứa cháu bất hiếu kia, lại không nghĩ đến vừa mở mắt liền nhìn thấy đứa cháu ngoan mà mình yêu thương nhất.
Bà kích động nước mắt rưng rưng, miệng không ngừng cảm tạ Phật tổ.
Nhìn tâm tình kích động của tổ mẫu, Bách Lý Mặc Thần đột nhiên cảm thấy, mới mười mấy ngày không gặp, Hoàng tổ mẫu thật giống như già đi rất nhiều, khiến người ta nhìn có chút đau lòng.
Bách Lý Mặc Thần từ nhỏ đã mất mẹ, chỉ có tổ mẫu làm bạn với hắn, tình cảm của hắn với tổ mẫu là tốt nhất, chỉ là hắn luôn không thích biểu đạt tâm tình của bản thân, đến khi gặp được Xuân Phong, dần dần bị sự hoạt bát cởi mở của nàng lây nhiễm.
"Tổ mẫu, là tôn nhi không tốt, khiến cho người lo lắng!" Bách Lý Mặc Thần bộ dạng áy náy.
"Đứa nhỏ ngốc, ta chỉ cần con không có việc gì là được rồi! Con mau đi xem phụ hoàng con một chút đi, hắn mấy ngày nay vẫn luôn nhớ nhung con!"
Nghe Bách Lý Mặc Thần xin lỗi, Thái hậu có chút ngây ra, tiếp theo lại cười vui vẻ, không quên giúp cha con họ hàn gắn tình cảm.
"Ừm, tôn nhi phái người đưa tổ mẫu về tẩm cung trước!" Bách Lý Mặc Thần nói.
"Ừm, cũng được, ta cũng mệt rồi, đúng rồi, ta ở nơi này còn có người muốn giao cho con xử lý, lập tức mang đến cho con!'
Thái hậu đứng dậy chuẩn bị hồi cung, lại xoay người nói với Bách Lý Mặc Thần.
Người Thái hậu muốn giao cho Bách Lý Mặc Thần chính là Vân phi, từ lúc Tam hoàng tử bắt đầu bức cung, Thái hậu đã lặng lẽ phái người trói Vân phi lại.
Thái hậu mang theo Kim tần đến Hoa Thanh Cung, trông nom Hoàng thượng, phía trước thì để cho Ti Mục Đình trông coi.
Thái hậu ở trong cung lâu, đương nhiên là có không ít tâm phúc, chỉ là được dấu kín, lại không thường hoạt động, nên không nhiều người biết.
Ngay cả đám người Ti Mục Đình có thể thuận lợi vào cung, chính là có nhân thủ của Thái hậu hỗ trợ, đương nhiên vẫn có phần nhiều đến từ sự tương trợ âm thầm của Bách Lý Mặc Thần.
"Được!" Bách Lý Mặc Thần hơi nhếch môi nói, nhìn Thái hậu rời đi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Bách Lý Mặc Thần xoay người chậm rãi vào nội điện Hoa Thanh Cung, vừa vào đã ngửi được mùi dược liệu nồng đậm, Kim Tần lúc này đang đút thuốc cho Hoàng thượng, Hoàng thượng thỉnh thoảng hỏi tình hình bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-370.html.]
Kim Tần ngẩng đầu, thấy Bách Lý Mặc Thần đứng phía sau rèm, vội vàng đặt chén thuốc trong tay xuống, đứng dậy hành lễ.
"Tham kiến Diêu vương…"
Bách Lý Mặc Thần phất tay ngăn cản!
"Cái gì? Kim Tần, nàng nói cái gì?" Hoàng thượng nằm trên giường không thể cử động, nhưng lại nghe rõ lời Kim Tần nói, trong nháy mắt mở to hai mắt hỏi.
"Hoàng thượng, Diêu vương gia đã trở về!" Kim Tần khom người, nhẹ giọng nói với Hoàng thượng.
"Mặc Thần?" Hoàng thượng tựa hồ có chút không thể tin vào tai mình.
"Vâng, nhi thần trở về rồi, phụ hoàng!" Bách Lý Mặc Thần đi đến trước giường, nhìn Hoàng thượng nằm trên giường, thân thể cứng ngắc, chỉ có ánh mắt có thể cử động, trong lòng chua xót khó hiểu.
Phụ hoàng của hắn đã từng hăng hái như vậy, anh minh thần võ như vậy, mà hiện tại…
"Thật sự là lão Ngũ! Con đã trở lại!" Hoàng thượng kích động nở nụ cười, lão Ngũ của ông không sao, thật tốt quá! Haha!
Hoàng thượng trong lòng cao hứng không thôi, hắn trở lại rồi, lần này ông có thể yên tâm mà ra đi rồi, cuối cùng có thể đem giang sơn này giao cho người đáng tin cậy!
"Nhi thần trở về rồi!" Bách Lý Mặc Thần tiến lên phía trước, ngồi cạnh Hoàng thượng, khóe mắt hơi cay nói.
Kim Tần lặng lẽ rời khỏi nội điện, đi ra Hoa Thanh cung, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc, tất cả đều đã kết thúc, nàng và con đều không sao, Kim Tần nhịn không được đưa tay sờ sờ bụng của mình, thoải mái cười một tiếng.
"Lão Ngũ, ngươi bình an trở về là tốt rối, về sau con dân thiên hạ này giao cho ngươi, nhất định phải làm một vị hoàng đế tốt."
"Phụ hoàng ta ấy à, chuyện muốn làm cả đời này cũng không thể làm được, ngay cả nữ nhân mình yêu thương nhất cũng không bảo vệ được, khiến ngươi từ nhỏ không có mẹ, là trẫm có lỗi với ngươi! Ngươi đừng trách phụ hoàng nữa được không?"
Hoàng thượng nằm trên giường, nhìn Minh Hoàng trên đỉnh trướng, thở dài, chậm rãi nói.
"Nhi thần chưa từng trách người!" Bách Lý Mặc Thần trong lòng chua xót, dù có nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại chỉ có thể nói ra mấy chữ đơn giản.
Dù là mấy chữ đơn giản, nhưng đối với Hoàng thượng lại là những lời an ủi tốt nhất.
Nhiều năm như vậy, tính tình của hắn vẫn luôn lãnh đạm, ông còn tưởng hắn vẫn đang trách mình năm đó đã không bảo vệ tốt cho mẹ con bọn họ, hôm nay nghe nói như vậy, làm sao có thể không cảm khái.
"Chuyện quá khứ đều đã qua, người hiện tại dưỡng bệnh thật tốt, ngày mai nhi thần đưa Giai Dao đến xem bệnh cho người!" Bách Lý Mặc Thần nhìn Hoàng thượng, trong mắt dâng lên một tầng nước mắt, không nhịn được nhiều lời đôi câu.
"Ta không sao, không cần phiền phức như vậy, thân thể của ta, ta tự rõ." Nói đến thân thể, trong mắt Hoàng thượng hiện lên một tia đau đớn.
Một người từng có chí lớn, đầy tâm huyết, giờ lại nằm trên giường trở thành một phế nhân, cái gì cũng không làm được, loại cảm giác này, người thường không thể hiểu được, Hoàng thượng có thể kiềm chế được tâm trí của bản thân, thật đúng là không dễ.
"Vậy, phụ hoàng nghĩ chuyện của Tam ca nên xử lý như thế nào?"
Tuy rằng việc này khiến người khác đau lòng, nhưng Bách Lý Mặc Thần vẫn không thể nói.
Tội mưu nghịch, sáng mai liền phải công cáo thiên hạ, hiện tại hắn đương nhiên muốn hỏi ý của Hoàng thượng.
"Ai~ ta già rồi, thân thể không ổn, giao cho ngươi xử lý đi, còn có di chiếu kế vị, trẫm đã viết xong, phía sau tấm bình phong ở ngực thư phòng. Ngươi bảo quản cho thật tốt đi!"
Hoàng thượng một hơi dặn dò rất nhiều chuyện, thân thể đã có chút chịu không nổi, hơi thở dồn dập.