Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 372

Cập nhật lúc: 2024-12-11 18:03:54
Lượt xem: 62

Lam Dịch nhìn bình thuốc nhỏ trên bàn, suy nghĩ một lúc nói: "Đây là của Vương phi để lại?"

Lam Dịch to gan phỏng đoán, Bách Lý mặc Thần nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, ý tứ trong mắt bảo hắn tiếp tục nói.

"Thuộc hạ cảm thấy, Vương phi thông minh tài trí, để lại đồ vật nhất định có hàm ý gì đó, đây là một lọ thuốc… Vậy Vương phi có phải nói cho chúng ta biết, người trói nàng đi là có liên quan đến thuốc hoặc một người biết y thuật không?" Lam Dịch bình tĩnh phân tích.

Bách Lý Mặc Thần từ khi không thấy Xuân Phong, trong lòng tràn đầy lo lắng, nhìn thấy bình thuốc nhỏ này, chỉ nghĩ rằng do Xuân Phong giãy giụa làm rơi.

Hắn cũng từng nghĩ đến việc có phải Xuân Phong đang muốn ám chỉ gì không, nhưng một bình thuốc thì nói lên điều gì? Bách Lý Mặc Thần đã nhìn cái bình này mà suy nghĩ cả một buổi sáng.

Lúc này Lam Dịch giải đáp, trong mắt Bách Lý Mặc Thần chợt hiện lên một tia sáng, hắn đã biết bình thuốc này ám chỉ điều gì.

Bình thuốc? Liên quan đến thuốc? Biết y thuật? Vậy có phải cũng có thể là người biết độc thuật hay không?

Bách Lý Mặc Thần trong lòng nháy mắt hoài nghi một người, hắn có thể hỏi Du thần y, bình thuốc này chứa thuốc gì?

Bách Lý Mặc Thần đột nhiên hiểu ra, lập tức đem bình thuốc trong tay ném cho Lam Dịch.

"Đi, tìm Du thần y, xem trong này là thuốc gì?" Bách Lý Mặc Thần phân phó xong, xoay người rời khỏi vương phủ, thẳng đến dịch quán.

"Diêu vương gia!"

"Vương gia~!"

Người của dịch quán thấy Diêu vương đến, đều lui về phía sau, cung kính hành lễ.

"Ầm~" Bách Lý Mặc Thần một cước đá văng cửa phòng.

Hồng Loan đang ngồi bên trong trang điểm, bị âm thanh làm cho giật nảy mình, đang muốn phát hỏa, nhưng thấy người đến là Bách Lý Mặc Thần liền lập tức vui mừng buông lược trong tay xuống, cao hứng chạy lên phía trước, tuy rằng phương thức mở cửa này có chút dã man, nhưng phương thức cuồng dã như vậy, Hồng Loan nàng thích.

"Mặc Thần, chàng đến rồi! Ta biết chàng nhất định sẽ trở lại tìm ta, chàng nhất định sẽ không tuyệt tình với ta như vậy đúng không?" Hồng Loan tiến đến bộ dáng nũng nịu nói.

Một câu ta biết chàng nhất định sẽ trở lại tìm ta, lại bị Bách Lý Mặc Thần hiểu thành, nàng ta bắt cóc Xuân Phong, nên biết hắn nhất định sẽ trở lại tìm nàng ta.

"Nói đi, điều kiện gì!" Bách Lý Mặc Thần đứng tại chỗ, lãnh đạm cứng rắn hỏi.

"Điều kiện gì?" Hồng Loan chuẩn bị nhào vào lòng Bách Lý Mặc Thần liền đứng đơ tại chỗ, mặt không hiểu hỏi.

"Chớ giả vờ, ngươi muốn như thế nào mới chịu thả người!" câu trả lời của Hồng Loan trong nháy mắt làm cho Bách Lý Mặc Thần mất hết kiên nhẫn, quay đầu giận dữ quát.

"Ta không hiểu chàng đang nói cái gì, thả người nào? Chàng chạy đến chỗ ta chỉ để nói những lời khó hiểu này?"

Hồng Loan càng vô tội, người nào a~? Rốt cuộc là chuyện gì?

"Đừng giả vờ, ngươi cho rằng bắt cóc Vương phi của bổn vương, hoặc khiến nàng biến mất, bổn vương sẽ nhìn ngươi một lần sao? Đừng vọng tưởng, ngươi còn không bằng một ngón tay của nàng ấy!"

Bách Lý Mặc Thần rống giận, một tay gắt gao bóp cổ Hồng Loan, trong mắt lóe lên tia hung tàn, hung hăng nói.

Tay Bách Lý Mặc Thần càng ngày càng dùng sức, mặt Hồng Loan nổi xanh tím, nàng thật sự cảm giác được Bách Lý Mặc Thần muốn jeet nàng.

Nàng ta lặng lẽ vận nội lực, liều mạng chưởng Bách Lý Mặc Thần một cái, khiến hắn lùi ra, mới thoát khỏi khống chế của hẳn.

"Ta nói rồi, ta không biết chàng nói kẻ nào, ta cũng không bắt Vương phi của chàng, ta sẽ dùng thủ đoạn đê tiện như vậy sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-372.html.]

Hồng Loan dựa vào tường, đỏ mặt thở hổn hển, có chút thương tâm nói.

"Ngươi tốt nhất không liên quan đến chuyện này, nếu không bổn vương sẽ khiến ngươi hối hận vì đã đến thế giới này!" Bách Lý Mặc Thần thu tay lại, nhìn bộ dáng Hồng Loan tựa hồ không giống như giả vờ, liền bỏ lại một câu rồi rời đi.

Nhìn nam nhân trong lòng nàng vì một nữ nhân khác mà ra tay với nàng không chút thương tiếc, trong lòng Hồng Loan tràn đầy hận ý.

Nàng sao có thể kém hơn nữ nhân tay trói gà không chặt kia?

Nếu đổi lại là nàng, nàng sẽ bị người khác bắt đi sao, sẽ mang đến cho hắn nhiều phiền toái như vậy sao? Tại sao hắn không nhìn thấy điểm tốt của nàng chứ?

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hồng Loan không cam lòng nhìn bóng lưng biến mất ở cửa!

Điều nàng không biết chính là, nàng sẽ không bao giờ bị người khác bắt đi, nên nàng vĩnh viễn sẽ không được hắn quan tâm, thương tiếc, dù nàng có ưu tú hơn đi chăng nữa, nàng không phải là người hắn muốn!

Rời khỏi dịch quán, Bách Lý Mặc Thần liền cho người tra xét hành tung đêm qua của Hồng Loan, thật sự chứng minh Hồng Loan không có thời gian hạ thủ.

Nhưng cho dù là vậy, Bách Lý Mặc Thần vẫn không khỏi nghi ngờ đối phương, hắn phái người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của dịch quán.

Bách Lý Mặc Thần trở lại vương phủ, Lam Dịch đã ở thư phòng chờ hắn.

"Vương gia!" Lam Dịch cúi người hành lễ.

Bách Lý Mặc Thần vung tay, ý bảo hắn nói kết quả.

"Vương gia, thần đã tìm Du thần y xem qua bình thuốc, đây là một loại thuốc trị thương, nhưng so với thuốc trị thương bình thường thì có thêm một loại bột đá." Lam Dịch thuật lại lời của Du thần y.

"Bột đá?" Bách Lý Mặc Thần nhướng mày tò mò hỏi.

"Vâng, chính là một loại bột đá, Du thần y nói loại bột đá này có hiệu quả chữa thương rất nhanh, nhưng còn có một đặc tính, chính là dùng một thời gian dài sẽ lộ ra bên ngoài, ban đêm sẽ phát sáng." Lam Dịch tiếp tục nói.

"Phát sáng ban đêm?" Bách Lý Mặc Thần như nghe được hỉ sự, lặp lại nói.

"Đúng vậy, Vương gia, Vương phi rất có thể dọc đường đã lưu lại dược phấn này, chúng ta buổi tối tiếp tục gia tăng tìm kiếm thử xem?" Lam Dịch đề nghị.

"Lập tức làm theo lời ngươi nói, nếu lần này tìm được Vương phi bình an trở về, nhất định có thưởng!" Có manh mối, Bách Lý Mặc Thần tâm tình tốt hơn một chút, lập tức nhìn Lam Dịch nói.

"Vâng, Vương gia!" Lam Dịch chấp tay tạ ơn, trong lòng không ngừng cao hứng, lần này hắn sẽ không phải chịu phạt!

Tất cả mọi người trong vương phủ, thêm cả ẩn vệ, thậm chí còn có một bộ phận người của Kinh Kỳ Vệ, đều đang tìm kiếm tung tích Xuân Phong khắp kinh thành.

Dẫn đầu Kinh Kỳ Vệ chính là Trần Thanh Thư, hắn giờ phút này cũng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Mẹ Xuân Phong bên kia bị Bách Lý Mặc Thần lấy cớ Hoàng thượng long thể bất an, giữ Xuân Phong ở lại xem bệnh mới gạt được!

Họ đã lo lắng cho Xuân Phong và hắn lâu như vậy, lần này nhất định không thể để họ lo lắng thêm nữa!

Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được Xuân Phong, hơn nữa còn phải mang nàng bình yên trở về!

Xuân Phong lúc này đang bị trói trong một gian phòng rách nát đơn sơ, mắt cũng bị bịt kín.

Chung quanh im lặng như chít, không một chút tiếng động, im lặng đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Xuân Phong nằm ở chỗ này đã một ngày một đêm, cơm nước cũng không có, nàng không biết lúc này đã là giờ nào!

Nàng từng kêu, từng mắng, nhưng không một ai để ý! Hoặc nói đúng hơn, nơi này căn bản không có người….

Loading...