Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-12-11 18:03:39
Lượt xem: 62
Bên trong dịch quán kinh thành!
Hồng Loan lo lắng đi lại trong phòng, vẻ mặt nóng lòng.
"Vô dụng, phế vật, toàn bộ đều là phế vật, nhiều ngày như vậy, bóng người cũng tìm không thấy, cút cho ta!"
Hồng Loan hổn hển phất tay đánh rơi chén trà mạ vàng tinh xảo trên bàn, nói với người quỳ bên dưới.
"Thánh nữ, là thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ bất tài! Chỉ là đã lâu như vậy, Diêu vương sợ là…"
Kẻ quỳ bên dưới nơm nớp lo sợ nói, câu cuối cùng cũng không dám nói hết.
Bọn họ tuy rằng hi vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ, tìm được Diêu vương, nhưng xem tình hình hiện tại, sợ là…tìm không thấy!
Hồng Loan trong lòng nén giận, không riêng gì việc tìm không thấy người, mà là nàng nghe nói Diêu vương phi kia không phải vì sợ tội bỏ trốn, mà là đến Vô Vọng Nhai tìm Diêu vương.
Tuy nàng không cho rằng Xuân Phong sẽ còn mạng mà tìm được Diêu vương, nhưng nàng ghen tị, dựa vào cái gì mà tiện nhân kia có thể làm như vậy, nàng ta muốn tất cả mọi người cảm thấy nàng ta mới là Diêu vương phi duy nhất sao?
Mặc dù Hồng Loan nghĩ mình thực sự yêu hắn, nhưng nghĩ đến việc phải hi sinh tính mạng để đi tìm hắn, không hiểu sao bản thân lại chùn bước.
Sau khi Bách Lý Mặc Thần gặp chuyện không may, nàng không phải chưa từng đến Vô Vọng Nhai, mặc kệ sống chít mà nhảy xuống tìm hắn.
Nhưng khi nàng nhìn thấy vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy, lại do dự không tiến!
Vì vậy nàng hi vọng thủ hạ có thể tìm được hắn, nhưng người hiện tại không tìm được, ngược lại nghe tin, một nữ tử không biết võ công như Xuân Phong đã nhảy xuống Vô Vọng Nhai tìm hắn, khó tránh thẹn quá hóa giận.
"Tìm, tiếp tục tìm cho ta! Là thi thể cũng phải tìm về cho ta!" Hồng Loan điên cuồng hét lên.
Hắn chỉ có thể thuộc về nàng, dù là thi thể cũng chỉ có thể thuộc về một mình nàng, nữ nhân khác không có tư cách nhìn trúng nam nhân của nàng.
"Vâng, thuộc hạ đi ngay!" Thủ hạ thấy lửa giận của Hồng Loan đã đạt đến đỉnh điểm, có chút sợ hãi nói.
Vu tộc bọn họ có tam bảo: Độc thuật, Huyễn thuật và Tử Liên! Ba thứ này đều nằm trong tay Thánh nữ, hắn không muốn đắc tội nàng, sẽ bị nàng trừng phạt.
Trong hoàng cung, Hoa Thanh cung!
"Hoàng thượng, người phải uống thuốc! Người không ăn không uống như vậy sao có thể được! Cho dù Diêu vương xảy ra chuyện người cũng không thể hà khắc với bản thân mình như vậy, không phải sao?"
Vân phi ngồi trước long sàn, vẻ mặt tận tình khuyên bảo an ủi, bộ dáng chân thành quan tâm Hoàng thượng.
Nhưng ánh mắt lại không lừa được người, Hoàng đế ánh mắt oán giận nhìn nữ nhân trước mắt này, đây chính là nữ nhân ông sủng ái nhiều năm, không nghĩ đến lại là bộ mặt đáng ghê tởm này.
Hiện tại ông ngã bệnh, biến thành bộ dạng như vậy, nàng ta quả là tâm địa rắn rết!
Hoàng thượng không biết những thứ ngài nhìn thấy những thứ này chỉ là một góc nhỏ của núi băng, nếu biết rất nhiều hoàng tử chưa chào đời đều chít trong tay nàng ta, và nữ nhân này đã sớm phản bội ngài, liệu ngài có nổi giận mà đứng lên cắn chít nàng ta không!?
"Kim phi đâu, gọi nàng ấy đến, trẫm muốn gặp nàng ấy!" Hoàng thượng biết thế cục lúc này không ổn, tạm thời chỉ có thể chịu đựng không phát tiết với Vân phi, chỉ khổ sở nói một câu muốn gặp Kim phi.
"Cái này…Hoàng thượng, Kim phi muội muội hiện đang mang thai, thân thể có chút bất tiện, chăm sóc người sợ là có chút không tiện, vẫn là để thần thiếp chăm sóc người đi!"
Vân phi vẻ mặt ôn nhu nói, ý tứ cự tuyệt rõ ràng.
"Thế nào? Lời trẫm nói không có tác dụng phải không? Hay nàng muốn kháng chỉ?" Hoàng thượng xụ mặt, chờ Vân phi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-362.html.]
Bộ dáng này là Hoàng thượng sắp nổi giận, hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy Vân phi đương nhiên biết, sợ hãi đối với Quân vương đã ăn sâu vào xương tủy, không phải nhất thời có thể thay đổi.
Thấy Hoàng thượng tức giận, Vân phi vội nói: "Không phải, thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ suy nghĩ cho muội muội, nếu Hoàng thượng muốn gặp, vậy thiếp cho người đi truyền."
Hoàng thượng thấy vậy hài lòng nhắm mắt lại, không nói gì.
Vân phi thấy Hoàng thượng nhắm mắt, khinh bỉ liếc một cái, lúc này mới xoay người phân phó, cho người truyền Kim phi đến.
Không lâu sau, Kim phi mang thai chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng thượng.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng…" Kim phi nhìn Hoàng thượng nhắm mắt nằm trên giường, khẽ gọi hai tiếng.
Nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, chẳng lẽ bệnh nặng như thế? Đây là để cho nàng gặp mặt lần cuối sao? Trong lòng Kim phi có chút hoảng hốt.
Nàng vốn nghĩ mình đã cho đứa con trong bụng một chỗ dựa an toàn nhất, nhưng hiện tại xem ra, con của nàng có giữ được hay không đều là vấn đề!
Hiện giờ Vân phi trong cung một mình nắm quyền, Hoàng thượng bị bệnh nặng không thể dậy, Thái hậu không màng thế sự, đang ở Phật đường bế quan cầu phúc, vẫn chẳng hay biết gì!
Nàng chỉ mới là một phi tần vừa được sủng ái, không quyền không thế, sao có thể đứng vững, sợ rằng Vân phi sớm muộn cũng sẽ hạ thủ với nàng.
"Kim phi, nàng đến rồi!" Hoàng thượng mở to mắt, lấy sức nói.
"Vâng, thần thiếp đến rồi, thần thiếp đến rồi!" Kim phi nén nước mắt gật đầu nói.
Nước mắt này không phải vì nàng đau lòng cho Hoàng Thượng, mà vì nghĩ đến số phận của nàng và con sau này, liền nhịn không được mà thương tâm!
Nhưng một tia lệ ý này, lại làm cho Hoàng thượng vô cùng ấm lòng, ông cuối cùng vẫn có một tri kỷ ở đây.
"Nàng vẫn ổn chứ? Hoàng nhi trong bụng không sao chứ!" Hoàng thượng muốn đưa tay sờ bụng Kim phi, nhưng tay lại không nghe sai khiến, điều này làm ông chua xót một trận.
Không nghĩ đến bản thân già rồi, lại rơi vào tình trạng như vậy, nhân sinh thật vô thường!
"Hoàng thượng, có Kim phi muội muội ở đây chăm sóc người, thần thiếp có việc phải đi trước, trong hậu cung còn rất nhiều việc cần thiếp xử lý!"
Vân phi hiếm khi thấy họ tình cảm ngọt ngào, dứt khoát chuẩn bị rời đi, khẩu khí ngược lại giống như Quân vương phải đi xử lý chính vụ, khiến người khác nghe cảm thấy khó chịu.
Hoàng thượng mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nói gì, chỉ để Vân phi rời khỏi Hoa Thanh cung, vừa vặn ông cũng muốn nàng ta rời đi.
Vân phi đi rồi, Hoàng thượng lại hỏi Kim phi vài câu, bảo nàng ghé tai qua, nhỏ giọng nói gì đó với nàng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Chỉ thấy một tia sáng lóe trên trong ánh mắt Kim Tần, như thấy được hi vọng, liên tục gật đầu.
"Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận!" Hoàng thượng dặn dò.
"Vâng, thần thiếp nhớ kỹ, Hoàng thượng, người nhất định phải bảo trọng! Thần thiếp và con trông chờ vào người!"
Kim Tần đứng dậy, nhìn chén thuốc đã nguội lạnh bên cạnh, không nhịn được nói.
"Ừm, trẫm biết rồi, nàng đi đi, đi đi!" Hoàng thượng gật đầu, than nhẹ một tiếng.
Ông không phải không bảo trọng thân thể của mình, mà là không dám tín nhiệm những người này, ông để Kim Tần đi làm chuyện này chính vì đứa con trong bụng nàng.
Ông có thể kết luận, Kim Tần vì để cho đứa con trong bụng nàng một con đường sống, sẽ đem chuyện này làm thỏa đáng!
Chuyện đã đến nước này, lão Ngũ sinh tử không biết, ông chỉ có thể tự mình đánh cược một phen, ông không thể đem thiên hạ này giao cho một quân vương bất nhân!