Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-12-11 18:03:38
Lượt xem: 52
Trong khi thế cục trong kinh thành hỗn loạn không rõ, đám người Xuân Phong cũng đang cố gắng ra khỏi đáy vực.
Giữa trưa ngày thứ hai, khung trúc được làm xong, Xuân Phong cũng đã chuẩn bị xong, Huyền Dịch lúc này mới hiểu Xuân Phong muốn làm gì.
Thì ra trong bình lớn Xuân Phong mang theo đều là dầu hỏa, chỉ cần đặt một ít gỗ thô vào bên trong, thời gian đốt sẽ lâu hơn.
Đúng vậy, thứ Xuân Phong đang làm chính là khinh khí cầu, Xuân Phong đã sớm nghĩ kỹ, đi lên cũng không đi được, vậy thì bay lên là được.
Khi xuống thì dùng dù lượn, khi lên thì dùng khinh khí cầu, nhưng nàng cũng không chắc có thành công hay không.
Nhưng tình huống không có đường ra này nàng chỉ có thể thử một lần, nếu không bọn họ sẽ thực sự bị nhốt ở dưới này đến chít.
Chuẩn bị xong, ba người đứng dọc theo sọt đã bện xong, Xuân Phong ném mồi lửa trong tay vào trong dầu hỏa.
Ầm' một tiếng, ngọn lửa bùng lên, trong nháy mắt làm phồng đỉnh vải phía trên, ánh mắt Xuân Phong vẫn nhìn chằm chằm đỉnh vải, lo lắng không biết có bị rò rỉ khí hay không, ngọn lửa có quá cao hay không, sợ sẽ làm cháy vải.
Vì để gia tăng tỉ lệ thành công, trước khi đi, Xuân Phong đã ngâm vải trong một loại chất lỏng đặc biệt,, khiến vải trở nên không có kẽ hở, giống như được phủ một lớp keo dán.
Dầu hỏa và củi càng cháy càng to, đột nhiên, một trận lắc lư rất nhỏ, sọt có dấu hiệu được nâng lên.
Xuân Phong gắt gao nắm chặt mép sọt, tâm tình có chút kích động, nhìn thoáng qua Bách Lý Mặc Thần và Huyền Dịch, trên mặc hai người đều là bộ dáng kích động và tán thưởng.
Xuân Phong để lại hết những thứ không cần dùng lại dưới vực, giảm bớt trọng lượng, bởi vì nàng không thể dự đoán chính xác, cái này rốt cuộc có thể bay cao bao nhiêu, được bao lâu.
Vì vậy bọn họ phải cố gắng làm cho nó bay cao hơn, tranh thủ cho mình nhiều cơ hội hơn.
Lực cháy của dầu hỏa rất mạnh, tốc độ "khinh khí cầu" bay lên nhanh hơn so với dự đoán của Xuân Phong, không bao lâu nữa sẽ lại xuyên qua tầng chướng khí, Xuân Phong nhanh chóng lấy ra khẩu trang trước đó, sau khi làm ướt liền đưa cho hai người.
Huyền Dịch không chút do dự đeo lên, Bách Lý Mặc Thần thì cầm trên tay đánh giá nhiều lần rồi mới chậm rãi đeo lên.
Thật ra hắn không cần thứ này, vì lúc trước khi giải độc từng dùng thánh phẩm giải độc, băng hỏa tử liên, chút chướng khí này với hắn không là gì cả.
Lúc ngã xuống hắn cũng đã xuyên qua tầng chướng khí này, nhưng vẫn không sao.
Ngày đó hắn giục ngựa đuổi theo một con nai, nhưng ngựa không biết vì sao lại nổi điên, lao xuống Vô Vọng Nhai.
Hắn vốn định lúc rơi xuống, mượn thân ngựa dùng khinh công bay lên, nhưng lại quên bản thân còn đang bị cố định trên thân ngựa.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Chờ hắn vung đao cắt dây thừng, muốn bay lên đã không kịp, đành phải theo trọng lực rơi xuống, đợi đến khi sắp tiếp đất, xoay người mới thoát hiểm rơi xuống đất.
Cảnh tượng ngày đó, quả thực mạo hiểm, nên ở nơi Xuân Phong không nhìn thấy, Bách Lý Mặc Thần đã chuẩn bị ứng phó cho tình huống đột ngột.
Xuân Phong nhìn Bách Lý Mặc Thần đeo khẩu trang, cảm thấy cách ăn mặc này của hắn thật không hề kém so với những ngôi sao điện ảnh ở thế kỷ 21, thậm chí còn đẹp trai, mê người hơn!
Dáng vẻ chuyên chú, thâm trầm, còn phản phất khí chất vương giả của hắn là thứ không kẻ nào bắt chước được.
Cảm nhận được ánh mắt như lửa nóng của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần xoay đầu nhìn nàng, khóe mắt lộ ra ý cười nhạt.
Một nụ cười đơn giản, lại làm cho Xuân Phong đỏ mặt, may là nàng cũng đeo khẩu trang, dù mặt đỏ cũng khó khiến người khác phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-361.html.]
Nhưng Bách Lý Mặc Thần cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, như nhìn thấu sự e lệ của nàng, đôi môi mỏng dưới khẩu trang hơi nhếch lên, trong lòng như có một dòng nước ấp chảy qua.
Rất nhanh, Xuân Phong ước chừng họ đã lên được một nửa vực, thắng lợi trong tầm mắt, Xuân Phong không khỏi có chút khẩn trương.
Nhìn một chút dầu hỏa còn lại, hẳn là có thể chống đỡ đưa bọn họ bay lên đỉnh núi, bị nhốt bảy tám ngày, bọn họ cuối cùng đã trở lại.
Vết thương của Huyền Dịch cũng không đáng lo ngại nữa, trong lòng Xuân Phong giống như buông xuống được một tảng đá lớn, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không biết tình huống trong kinh thành bây giờ thế nào, người nhà chắc là đang lo lắng cho nàng lắm. Lúc nàng đi không để lại cho họ lời nào, đi lâu như vậy, họ có trách nàng không?
Lúc đó nàng nghĩ nếu không có gì xảy ra, nàng đi nhiều nhất là 2, 3 ngày sẽ trở về, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Xuân Phong trong lòng vừa buông xuống một tảng đá, lại nhắc đến một tảng đá khác.
Cảm nhận được tâm tình sa sút của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần không khỏi nghiêng đầu nhìn hai mắt nàng.
Trong lòng nghĩ Xuân Phong có lẽ đang nhớ người thân, Bách Lý Mặc Thần nhẹ vươn tay vỗ vỗ lưng Xuân Phong, không tiếng động an ủi.
Xuân Phong ngẩng đầu, nhìn hắn cười một cái, tỏ vẻ mình không sao, vì cứu hắn tất cả đều đáng giá, mẹ nàng bên kia bảo hắn giải thích một chút là được.
Khoảng cách lên đỉnh núi chỉ còn hơn mười mét, tâm tình Xuân Phong càng lúc càng kích động, lập tức muốn đi lên.
Nhưng nàng hoàn toàn không chú ý đến, phía dưới bình đựng dầu hỏa nứt ra một lỗ, dầu hỏa chậm rãi nhỏ ra.
Không đến mấy chục giây, lửa lập tức tràn vào sọt trúc mà bọn họ đang ngồi, lửa bắt nhanh, Xuân Phong sợ đến mức lùi về phía sau, suýt nữa thì ngã xuống.
May mắn Bách Lý Mặc Thần nhanh tay bắt được nàng, nhưng tình huống kế tiếp thập phần phức tạp.
Lửa lớn như vậy, sức đốt của dầu hỏa không thể xem thường được, mắt thấy sắp thành công, lẽ nào bọn họ phải từ bỏ như vậy sao?
Xuân Phong nóng lòng, Bách Lý Mặc Thần đã nhanh chóng phản ứng, cột chặt dây thừng vào con d.a.o bên người, phóng nhanh vào trong một khe đá.
Cố định xong dây thừng, Bách Lý Mặc Thần liền mang Xuân Phong cùng Huyền Dịch bay đến vách đá, ba người vừa dừng chân trên vách đá, sọt trúc liền bị lửa đốt cháy, bình dầu hỏa bị vỡ nát rơi xuống.
Mất đi động lực, khinh khí cầu chỉ dừng lại chốc lát, sau đó liền rơi xuống.
Xuân Phong hít sâu một hơi, chưa định thần nói: "Vừa rồi thật quá nguy hiểm, là ta quên kiểm tra sức chịu lửa của bình gốm, suýt nữa hại hai người!"
Xuân Phong lòng không nhịn được có chút tự trách, giọng nói ngày càng nhỏ.
"Nếu không có nàng, chúng ta bây giờ còn ở đáy vực, không có thức ăn nước uống, chỉ có chờ chít! Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta sắp lên được phía trên rồi!" Bách Lý Mặc Thần ôm chặt eo Xuân Phong.
Huyền Dịch đã sớm nắm lấy dây thừng trèo ở trên vách đá, nhìn tung tích đốm lửa, cả người toát mồ hôi lạnh.
Vừa tránh được một kiếp, lại gặp phải nguy hiểm khác!
Một viên đá nhỏ lăn xuống, rơi lên vai Xuân Phong, Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần cùng ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy nơi d.a.o găm cắm vào khe đá đang có dấu hiệu buông lỏng, càng ngày càng nhiều hòn đá nhỏ cùng bụi bặm lăn xuống…