Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:10:25
Lượt xem: 193

     Nhưng hai năm trước, thân thể Lưu đại gia bắt đầu không ổn, ông đành nghỉ dạy, ở nhà. Từ đó không ai gọi ông là tiên sinh nữa, giờ Xuân Phong gọi ông một tiếng, lại đốt cháy ngọn lửa nhiệt tình trong ông.

 

     “Hai lượng bạc này, tính theo lợi tức hiện tại, mỗi tháng mười đồng, tổng một năm là 120 đồng” Lưu tiên sinh vừa vuốt râu, vừa tính.

 

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

     Thời đại này, lợi tích đều là do chính quyền quy định, hầu hết là rất thấp. Vì đã được quy định rồi, nên người dân cứ căn cứ vào đó, dựa vào ngày tháng mà tính. Thậm chí, quan phủ còn cấm cho vay nặng lãi, nếu bị kiện lên, sẽ bị đưa vào đại lao.

 

     “Được rồi, cảm ơn Lưu tiên sinh đã tính giúp. Vậy phần còn lại kia, có phải người nên đưa cho con không, đại thẩm?”Xuân Phong xòe tay trước mặt đại thẩm, cười hì hì.

 

     “Cái gì mà trả tiền lại? Mấy năm nay nhà ta giúp đỡ nhà ngươi còn ít sao? Nếu không, mấy đồng bạc vụn của ngươi mà nuôi được cả nhà này chắc? Đại thẩm lại trợn mắt nói dối.

 

     “À, vậy sao? Sao con không biết đại thẩm lại quan tâm đến nhà bần nông như chúng con lúc nào nhỉ? Người nhìn trong nhà xem có cái gì của người không? Thôi, không phải giả vờ nữa, mọi thứ trong nhà này con đều có biên lai rõ ràng” Xuân Phong còn không thèm liếc mắt nhìn bà ta.

 

     “Đồ đạc thì không có, nhưng lương thực thì sao? Ta cho các ngươi đồ ăn, đều đã bị các ngươi ăn hết rồi, giờ muốn ta đi đào hố phân lên làm chứng cứ sao?” Cuối cùng, người thô tục cũng chỉ nói ra được những lời thô tục.

 

     “Không cần, mất công nhỡ người ngã xuống, nhà con lại phải nghĩ cách kéo người lên. Nhưng người đưa đến lúc nào, có ai nhìn thấy, cho bao nhiêu, chắc là người cũng phải nhớ đi?”. Xuân Phong từng bước áp sát, muốn nhìn xem người đại thẩm này có thể nói dối đến mức nào.

 

     “Việc này, nhiều lần quá, ta không nhớ nổi. Nhưng ta nhớ Trung thu năm ngoái ta có đến.” bà ta hoảng rồi.

 

     “Người chắc chắn không?”

 

     “Chắc chắn, đương nhiên là chắc chắn”.

 

     “Người nói dối, Trung thu năm ngoái là nhà con ăn cùng nhà Tần thẩm, chưa bao giờ được một chút tiếp tế nào từ người khác, vợ chồng Tần thẩm có thể làm chứng.”

Tần thúc bật ười trả lời:”Đúng vậy, ta có thể làm chứng cho Xuân Phong. Năm ngoái, dịp trung thu, 2 nhà chúng ta cùng nhau trải qua, việc này hàng xóm đều biết hết, cũng không ai tặng biếu gì cho nhà Xuân Phong”

 

     “Đại thẩm, người còn gì để nói không? Người đừng nói là có mấy lượng bạc vụn cũng không trả đấy, hồi nãy người còn khinh thường chúng đó.” Xuân Phong trào phúng nhìn đại thẩm.

 

     Lời nói dối bị vạch trần, rốt cuộc bà ta cũng không chịu được  nữa, chịu thua:”Việc này…Hôm nay ta đi hơi vội, không mang đủ tiền, trong nhà lại có chút khó khăn. Hôm nay là thẩm không tốt, ngươi thư thư cho ta mấy hôm”

 

     “À, hóa ra hôm nay người không tiện xuất tiền. Nhưng con thấy y phục Lưu Hương tỷ cũng không tầm thường. Khăn tay của tỷ ấy là tơ lụa, người sẽ thường không mua được, đều là tiểu thư nhà giàu mới được dùng thôi.” Xuân Phong nhìn Lưu Hương từ trên xuống dưới.

 

     Lưu Hương thấy Xuân Phong bắt đầu nhìn đến mình, nhất thời nóng nảy. Đây là bộ quần áo đẹp nhất của ả, hôm nay muốn đến đây thị uy nên mới mang ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-36.html.]

 

     “Ngươi đừng có mà nhìn ngó đồ của ta. Muốn lấy đồ của ta, không có cửa!”

 

     Xuân Phong cũng không để ý đến lời nói của Lưu Hương, mà quay đầu nhìn đại thẩm: ”Quần áo của đại thẩm cũng không tầm thường, nhìn rất quý phái nha. A, cái trâm cài này đúng là hàng hiếm, không bằng dùng cây trâm này gán nợ đi, khi nào người mang tiền đến thì chuộc lại”. Nói xong, lóe một cái, cây trâm đã nằm trong tay Xuân Phong. Đại thẩm lòng đau như cắt. Cây trâm này là tìm thợ làm, hết tận 12 lượng, cũng là trang sức đắt nhất từ trước đến nay của bà ta. Vất vả quay về thôn một chuyến, cài nó về để khoe khoang, ai ngờ lại bị Xuân Phong lấy mất.

 

     Hiện tại nếu lấy bạc ra chuộc, phỏng chừng đám người này sẽ nói trước đó là bà giả vờ, muốn lấy tiền của Xuân Phong. Có những việc chỉ làm được trong nhà, không làm công khai được.

 

     Xuân Phong chắc chắn bà ta sẽ không lấy tiền ra, nên thoải mái cầm cây trâm.

 

     “Đại thẩm đi thong thả, chất nữ không tiễn”. Xuân Phong tiễn khách.

 

     “Hừ, Hương nhi, chúng ta đi.” Đại thẩm kéo con gái, rẽ đám người đi ra xe ngựa. Mới đi được một nửa, giọng nói Xuân Phong lại vang lên: ”Đại thẩm, lần sau có việc khó xử, mong người tìm đến Nhị bá, chúng con ở nơi thâm sơn cùng cốc này, không giúp được cho người.”

 

     Xuân Phong cố ý nói vậy, ý bảo họ đừng đánh chủ ý lên nhà cô nữa.

Đại thẩm tức giận, đầu bốc khỏi, bộ n.g.ự.c phập phồng, không trả lời, ba bước cũng bước làm 2 bước, lên xe ngựa rời đi.

 

     “Hôm nay cảm ơn mọi người đã bênh vực nhà con, làm mọi người chậm trễ giờ cơm rồi, mọi người về đi ạ”. Xuân Phong khách khí cười, nói với đám người trong sân.

Mọi người tốp 5 tốp 3 tản ra, người nào về nhà người nấy, chỉ còn mỗi Lưu đại gia vẫn bất động, mắt đầy ý cười nhìn Xuân Phong. Nhìn thấy thế, Xuân Phong chủ động nói:”Hôm nay cảm ơn Lưu tiên sinh. Mời tiên sinh vào nhà uống chén trà, nếu không chê, mời tiên sinh ở lại dùng bữa.”

 

     “Tiểu nha đầu, không cần cảm ơn, chỉ là việc nhỏ thôi. Lão già này đã ăn cơm rồi, khỏi đi, vào uống chén trà là được.”. Lưu đại gia một tay vuốt râu, hai mắt tỏa sáng, bộ dáng thoải mái.

 

     “Tiên sinh nếm thử, đây là trà hoa cúc chính tay con làm, có thể thanh lọc cơ thể, thải độc”, Xuân Phong mang ấm trà đến, ngồi tiếp chuyện Lưu đại gia.

 

     “À, trà tự làm ư, vậy để ta nếm thử chút.” Nghe vậy, Lưu đại gia nghiêm túc nâng chung trà lên, ngửi ngửi, rồi nếm thử.

 

     “Ừm, không tồi, đầu tiên là thơm, lại có vị ngọt hậu. Ngon lắm.” Uống xong trà, Lưu đại gia sảng khoái nói.

 

     “Nếu tiên sinh thích như vậy, chút nữa hãy mang về một ít, ở đây con có nhiều lắm.” Xuân Phong thấy Lưu đại gia thích trà này, liền mở lời.

 

     “Sao lại làm thế được, đây là ngươi khổ cực làm ra, cái này…”Lưu đại gia thấy trà này rất ngon, muốn nhận nhưng lại ngại ngùng.

 

     “Không sao, con có rất nhiều, nhà con uống cũng không hết, coi như là cảm tạ sự trợ giúp của tiên sinh hôm nay đi.” Xuân Phong nhìn ra suy nghĩ của Lưu đại gia, chủ động đề nghị.

Loading...